Chương 246: Càn Quốc Chuẩn Bị
Tả Kế Thiên vẫn quản lý nhà họ Tả, đại chiến sắp tới, không có thời gian đi phân hoá tan rã rồi, trước tiên người trong nhà mang người trong nhà, trái lại có thể đem lực liên kết cùng sức chiến đấu nhanh chóng nhấc lên.
Chuyện sau này hãn tính đi.
Trịnh Phàm không am hiểu đạo lý luyện binh, cho nên hắn không đi quơ tay múa chân.
Nha, cũng không phải, Trịnh Phàm chỉ có một yêu cầu, đó chính là để Phiền Lực tên cộc lốc kia tránh xa chỗ luyện binh ra, Trịnh Phàm không muốn đám thuộc hạ mới của mình cũng học đòi gọi "Ô lạp".
Thái độ của Trịnh Phàm, đêm đó đã nói rất rõ ràng, ta muốn chơi, ta muốn kiếm chuyện, nhưng ta không muốn chịu trách nhiệm, rất cặn bã phải không?
Kỳ thực, từ đêm đó về sau, hình thức mọi người ở chung với Trịnh Phàm vẫn không có gì thay đổi, các Ma Vương vẫn gọi hắn là chủ thượng, nhưng giữa hai bên đã xuất hiện một vệt thong dong.
Bầu không khí này, để Trịnh Phàm rất hưởng thụ, hắn cảm thấy đây mới là dáng vẻ sinh hoạt thoải mái.
Còn các Ma Vương có nghĩ như vậy hay không, Trịnh Phàm không rõ ràng, cũng không muốn đầu óc nghĩ nhiều, mặc kệ.
A… A…
- Chủ thượng.
Người mù Bắc đi tới, nói:
- Mật điệp tư phái người đến rồi!
…
Trước chậu than, Trịnh Phàm đem mình bọc thành cái bánh chưng, ngồi trên ghế, hai tay đặt trước chậu than, vừa sưởi ấm, thân thể cũng đang nhẹ nhàng lung lay.
Người của Mật điệp tư đến, là người quen.
Lần trước đi Hoài Nhai thư viện, người bị Đỗ Quyên phái đi thư viện truyện đạt mệnh lệnh, cũng chính là vị huynh đài bị Trịnh Phàm tưởng tượng có phải mắc tội nhìn lén nữ nhân rửa ráy mới nhận nhiệm vụ chịu đòn kia không?
Vị huynh đài kia rất có cá tính, tên của hắn là Sơn Cát.
Lúc Sơn Cát bắt đầu tự giới thiệu mình, Trịnh Phàm nghe như chim trĩ, còn may bệnh cảm cúm của hắn đã đỡ.
Bằng không Trịnh Phàm thật sự cười đến nổ bong bóng nước mũi.
Sơn Cát là thủ hạ của Đỗ Quyên, mà Đỗ Quyên là người phụ trách Mật điệp tư của Ngân Lãng quận, đồng thời là phu nhân của Tĩnh Nam hầu.
- Trịnh đại nhân, ngài thật sự quá an nhàn rồi!
Sơn Cát tự giới thiệu mình về sau, toàn bộ hành trình hàn huyên, chủ đề, chính là câu này.
Sau đó, hắn liền rời đi.
Chờ hắn đi rồi, người mù Bắc từ phía sau phòng lớn đi ra, kéo một cái ghế lại đây, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Phàm.
- Chủ thượng, ngươi nói xem, đây là ý của người nào?
- Hẳn là Đỗ Quyên.
Bởi người mù Bắc chưa từng tiếp xúc qua Tĩnh Nam hầu, cho nên phán đoán trên, hắn vô pháp suy diễn, xác định gì.
Trịnh Phàm tiếp tục nói:
- Tĩnh Nam hầu sẽ không chuyên môn phái người tới hỏi ta cái này, hiện tại hắn rất bận, những chuyện tương tự thế này, hẳn Đỗ Quyên đang giúp hắn phụ trách.
Mật điệp tư rốt cuộc không phải bộ tham mưu, trực tiếp nhảy qua thượng quan truyền lời cho mình, rõ ràng không hợp quy củ, nhưng đại khái bởi vì Hứa Văn Tổ bên kia vô điều kiện thiên vị Thúy Liễu bảo, cho nên Đỗ Quyên bên kia mới cố ý phái Sơn Cát tới nhắc nhở một hồi.
Kỳ thực, lúc Trịnh Phàm còn đang ở Điền gia giúp Tĩnh Nam hầu nhặt xác, chôn cất người, các đầu lĩnh Ngân Lãng quận bên này đã nhận được chỉ thị của Tĩnh Nam hầu.
Mệnh lệnh rất đơn giản, dùng hết các khả năng của ngươi, tận lực quấy rối Càn Quốc!
Nam Vọng thành là phòng tuyến thứ nhất, cũng là đệ nhất trọng trấn Nam cương Yến Quốc đối đầu trực tiếp với Càn Quốc, trên biên cảnh Yến Quốc, trừ bỏ Hứa Văn Tổ bên ngoài, còn có tám quan Tổng binh khác.
Nguyên bản bọn họ từ phòng khu đẩy về gần nơi này, nói cách khác, ở đây tính cả Hứa Văn Tổ, tổng cộng có chín vị Tổng binh đại nhân, như vậy đầu lĩnh dưới trướng còn nhiều hơn nhiều.
Cho nên, mệnh lệnh của Tĩnh Nam hầu được ban xuống về sau, nhiều đầu lĩnh như ong vò vẽ, bắt đầu châm đốt phòng tuyến biên cảnh Càn Quốc.
Chiến sự, kỳ thực đã bắt đầu trước khi Trịnh Phàm trở về rồi.
Sau đó, chờ Trịnh Phàm lĩnh Hình Đồ nhóm trở về, lại hơn nửa tháng trôi qua, vẫn chưa hưởng ứng mệnh lệnh kia của Tĩnh Nam hầu, chỉ núp bên trong bảo trại luyện binh.
- Đây là giai đoạn đầu tiên của chiến sự.
Người mù Bắc nói.
Dựa theo người mù Bắc suy tính, giai đoạn chiến tranh đầu tiên của Càn Quốc và Yến Quốc, chính là dựa vào sức mạnh của Tĩnh Nam quân, đi ăn quân đội dã chiến ba trấn phương bắc của Càn Quốc, cái này làm nền cho giai đoạn thứ hai, chờ Trấn Bắc quân càn quét môn phiệt về sau, tới tham chiến.
Trước mắt đột kích gây rối, mục đích chính là hấp dẫn Càn Quốc điều động bộ đội phụ giúp tam biên, sau đó khiến cho biên quân Càn Quốc và Yến quân đánh một trận dã chiến.
Đồng thời, bởi dưới trướng mỗi đầu lĩnh kia hấp thu đại lượng phạm nhân, cho nên bọn họ cần phải dựa vào hoạt động quân sự dày đặc này để rèn luyện đội ngũ, nói bụng một chút, cũng để nhóm phạm nhân vẫn oán hận trong lòng kia, tiêu hao bớt đi một ít.
- Người mù, ngươi có cảm thấy hay không, Yến Quốc đánh với Man tộc đã mấy trăm năm về sau, phương thức chiến tranh trở nên giống người Man tộc rồi.
- Đúng vậy.
Người Man xuất chinh, đều lấy đại quân Vương đình làm chủ, sau đó hiệu triệu các dũng sĩ do các bộ lạc phái ra, từ đó tạo thành đại quân.
Yến Quốc bên này, Tĩnh Nam quân lại như đại quân Vương đình, mà từng đầu lĩnh như Trịnh Phàm bên này, giống như bộ lạc trợ chiến.
- Người Càn Quốc bên kia, thật giữ được bình tĩnh.
Trịnh Phàm cảm khái nói.
Tuy rằng Thúy Liễu bảo không xuất chiến, nhưng tình hình chiến trận của các bảo trại khác, Trịnh Phàm bên này cũng nghe được ít nhiều, người Càn Quốc dựa vào hệ thống bảo trại, dù cho bị kỵ binh cỡ nhỏ của Yến Quốc lần lượt thâm nhập vào, nhưng bọn họ vẫn không lấy bất cứ tư thế chủ động công kích gì, quân đội tinh nhuệ ba trấn chưa từng đi ra, tựa hồ quyết tâm làm rùa đen rút đầu.
- Đúng vậy, bên kia không chiếm nhiều tiện nghi, thậm chí không chịu thiệt.
- Ha ha.
Trịnh Phàm cười cợt.
Thành thật mà nói, Trịnh Phàm không vội, rốt cuộc phát súng đầu tiên do hắn đánh, bởi vậy hắn mới có thể lọt vào tầm mắt của Tĩnh Nam hầu, trước mắt có Hứa Văn Tổ làm chỗ dựa, cho nên hắn mới thong dong như vậy.
Tuy nói ở đây một lòng một dạ luyện binh cũng hơi tẻ nhạt, nhưng cũng không cần long lắng.
- Chủ thượng, Lục hoàng tử bên kia truyền tin tức đến, có người nói Đô đốc Dương Thái úy phụ trách ba trấn phương bắc Càn Quốc, đã dâng thư về triều đình, xin điều quân Tây Nam binh Càn Quốc đến phía bắc để tiến hành phòng ngự.
- Những năm gần đây, chỉ có khối Tây Nam binh kia đánh quan với Thổ Ty, binh lính bên kia có thể đánh trận, nhưng không đáng để lo.
Trịnh Phàm nói.
- Xác thực.
Khu vực tây nam Càn Quốc nhiều núi non trập chùng, nhưng Ngân Lãng quận và ba biên trấn Càn Quốc bên này là bình nguyên, coi như Tây Nam binh Càn Quốc có thể đánh, cùng lắm năng lực tác chiến vùng núi không tệ, nhưng trên bình nguyên gặp phải Thiết kỵ xung phong, cũng phải “Tắt điện”.
- Cái này không phải then chốt, then chốt ở điều thứ hai?
- Hả, điều thứ hai?
- Đúng vậy, Dương Thái úy còn kiến nghị xóa bỏ hệ thống bảo trại tại biên cảnh Càn Quốc, đem bộ đội co rút lại trong trọng trấn.
Nghe được một điều này, mắt của Trịnh Phàm híp híp.
Trang 124# 2