Chương 247: Diễn Thuyết (Thượng)
Đây là quyết tâm làm con rùa đen rút đầu!
Đừng thấy hiện tại hệ thống bảo trại Càn Quốc xác thực đưa đến tác dụng không nhỏ đối với nhóm quân đội Yến Quốc đột kích gây rối, nhưng đó là bởi tổng tiến công còn chưa bắt đầu, trước mặt chỉ là trò đùa trẻ con thôi.
Một khi Tĩnh Nam quân xuất binh, hệ thống bảo trại căn bản không đem lại tác dụng gì, một khi Càn Quốc co rút binh lực lại từ bỏ khu vực bên ngoài, thoạt nhìn như hành vi nhát gan, nhưng thực tế thủ thành và dã chiến là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Ngươi không thể để kỵ binh đáng tự hào nhất của Yến Quốc xuống ngựa, đi trèo tường thành chứ?
Chuyện này quả thật lãng phí mà.
- Nếu hắn thật làm con rùa đen rút đầu, vấn đề này… Lớn rồi!
Yến Quốc truy cầu chính là tốc chiến tốc thắng, tốt nhất thông qua hai, ba trận đại chiến ăn hết quân đội tinh nhuệ phương bắc, sau đó tiến quân thần tốc, nhưng một khi quân đội bị mạnh mẽ kéo lại tại phương bắc Càn Quốc…
Trịnh Phàm liếm môi một cái, Yến Quốc không kéo nổi, Yến Quốc đã bị ba vị Tĩnh Nam hầu, Trấn Bắc hầu và Yến Hoàng đốt thành một nồi dầu sôi, cần nhanh chóng nấu ăn, không chơi được thể loại lửa nhỏ ninh chậm.
- Tên thái giám này, không đơn giản!
Người mù Bắc nói.
- Hừm, Tĩnh Nam hầu đã nói lời tương tự, hắn hẳn phải bị điều đi mới đúng.
- Trước tiên không quản hắn thế nào, nhưng tên thái giám kia thật sự khiến Yến Hoàng và Tĩnh Nam hầu đau đầu rồi, nếu Mật điệp tư đã phái người đến thúc dục, đám binh lính chúng ta rèn luyện này, có phải đến lúc thử đao rồi không?
- Chủ thượng muốn chơi?
- Đúng vậy.
Người mù Bắc hỏi thẳng, Trịnh Phàm cũng trả lơi rất thằng.
- Nghe ngữ khí của ngươi, còn có điều kiện gì?
- Đúng vậy, lần này thuộc hạ có điều kiện.
- Nói.
- Lần trước đi Càn Quốc, chủ thượng mang A Trình, lần này, chúng ta đi hết.
…
Thao luyện buổi chiều bị cắt, mọi người khó có được cơ hội nghỉ ngơi nửa ngày, thức ăn buổi tối còn tốt hơn ngày thường nhiều, thịt nhiều, thậm chí nhiều đến mức để người thích ăn thịt no căng.
Kỳ thực, bộ đội mỗi biên trấn đều không thiếu lương thực, môn phiệt tích trữ khủng bố, đủ khiến triều đình Yến Quốc không phải lo lắng gì vấn đề lương thảo.
Nhưng có thể ăn ngọn như Thúy Liễu bảo, gần như không thể, đối với thủ hạ của mình, Trịnh Phàm đồng ý chịu chi, đương nhiên quan trọng nhất chính là, tiền này không phải hắn bỏ ra.
Tiểu lục tử ở kinh thành cũng gặp phải vấn đề giống hắn, đó chính là mê man, mình nhiều tiền của hắn, để hắn có mục tiêu nỗ lực kiếm tiền, cái này coi như giúp hắn rồi.
Các binh sĩ rất hưng phấn đi lĩnh cơm ăn, sau khi ngồi xuống, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn thịt.
Phía trước thao trường, còn có mấy chồng lửa trại.
Hoắc Quảng ngồi ở chỗ đó, tiếp nhận từng miếng thịt mà tộc nhân mang cho hắn.
Một bên khác, Tả Kế Thiên cũng như vậy.
Hắn là một người có kinh nghiệm, một người từng làm qua chức Thủ bị Kê Thối bảo, tự nhiên nhạy cảm hơn người bình thường.
Bọn họ đoán được, sắp đánh trận rồi!
Tuy rằng mấy ngày nay ở trong bảo trại ăn uống rất tốt, trừ bỏ lúc thao luyện mệnh mỏi hơn, cũng không có gì khó chịu, nhưng hiện tại đám người này khát vọng nhất không phải ăn ngủ, cái bọn họ muốn, là quân công!
Bọn họ cần thủ cấp binh sĩ Càn Quốc, giúp gia quyến mình thoát khỏi phận nô dịch.
Trịnh Phàm có thể vững như núi Thái Sơn chờ, nhưng nhóm phạm nhân này đã sớm khát khao khó nhịn rồi.
Đêm đó, bắt đầu để tướng sĩ xếp thành hàng phân phát lĩnh lương khô và mũi tên các thứ về sau, mọi người rốt cục ý thức được sắp phải làm gì rồi.
Một bầu không khí nóng bỏng tràn ngập trên giáo trường.
Mà trong sân, một tờ bản đồ mở ra, bảy người vây quanh bản đồ thương lượng kế hoạch tác chiến.
- Nếu ta nói, muốn chơi chơi một vố lớn, ta cảm thấy Miên Châu thành không tệ.
Ngón tay Trịnh Phàm đặt trên Miên Châu thành.
Miên Châu thành không tính là một trong tam trọng trấn Càn Quốc, nhưng cũng coi như thành trì không nhỏ, quan trọng nhất chính là,
Trịnh Phàm yêu thích tòa thành này.
- Kỳ thực, cũng có thể.
Người mù Bắc ngược lại không đáng kể, đánh xuất kỳ bất ý, cũng không phải là không thể.
- Nhưng bọn hắn sẽ không cảnh giới sao?
Tiết Tam hơi bận tâm nói.
- Mấy ngày nay, những đầu lĩnh kia không ngừng đột kích, quấy rối biên cảnh Càn Quốc, kỳ thực ngược lại sẽ để Càn Quốc lười biếng xuống, bởi vì những bộ đội do những quân đầu kia thống lĩnh, không có sức chiến đấu.
Lương Trình nói.
Bên trong bảy người, hắn là nhân vật duy nhất có năng lực chiến tranh.
- Bọn họ nhân số ít, trang bị cũng kém, nhiều nhất phóng hỏa đốt mấy tòa bảo trại trên đường biên giới Càn Quốc, cái này đối với chúng ta mà nói, cũng là một loại yểm hộ.
Lần trước, lúc Lương Trình và Trịnh Phàm đi Càn Quốc, bốn trăm Man binh bên người, tuy rằng đạt được chiến công to lớn, nhưng rất nguy hiểm.
Lần này không giống, lần này Thúy Liễu bảo dự định phái 1,500 kỵ, đương nhiên, so vớ 1,500 kỵ này, càng cho Lương Trình nhiều niềm tin hơn chính là,
Lần này, tất cả mọi người cùng đi!
Thân là một thành viên của nhóm Ma Vương, Lương Trình rất hiểu rõ những đồng loại kia, biết năng lực của bọn họ đáng sợ thế nào?
Những người còn lại, kỳ thực đi nơi nào, đánh như thế nào, cũng không đáng kể, bọn họ chỉ muốn có chỗ chơi đùa mà thôi.
- Trước tiên mục tiêu tạm thời là Miên Châu thành đi, đi một bước xem một bước, sau khi xuất phát, do Lương Trình tới làm chỉ huy ra lệnh, chúng ta đều phải nghe theo lệnh của Lương Trình.
Mọi người đều không có ý kiến.
Lương Trình cũng gật gù.
- Vậy chúng ta… Xuất binh rồi?
Tiết Tam hỏi.
Người mù Bắc mở miệng nói:
- Chủ thượng, ta cảm thấy, như vậy thật hơi qua loa rồi.
- A.
Trịnh Phàm gật gù, nói:
- Ta cũng cảm giác như vậy, các ngươi có bổ sung hoặc muốn phân tích gì không?
Người mù Bắc rất nghiêm túc nói:
- Ta cảm thấy trước khi xuất phát, chủ thượng hẳn nên diễn thuyết đối với các binh sĩ.
- Cần sao?
- Rất cần.
…
Các binh sĩ đang nóng nảy chờ đợi, sau đó bọn hò Thủ bị đại nhân Thúy Liễu bảo đi ra.
Từ nửa tháng nay, những binh lính phạm nhân này lần đầu tiên nhìn thấy Thủ bị đại nhân mặc giáp trụ mà không phải mặc áo bông.
Đây cơ hồ. . . Công khai rồi.
Trên giáo trường tất cả mọi người hô hấp, trở nên dồn dập.
- Thật sự, ta nói cái gì cũng được sao?
Trịnh Phàm nhìn người mù Bắc bên cạnh hỏi:
- Chủ thượng, ngài muốn nói cái gì?
- Ồ.
Trên giáo trường tất cả mọi người hô hấp,
Mọi người, đều yên tĩnh lại, bốn phía, trừ bỏ đống lửa trại thỉnh thoảng nhẹ nhàng nổ tiếng củi vang, không có bất kỳ tạp âm nào khác.
- Khặc…
Nhóm sĩ tốt trên thao trường đều rất nể tình, đang nhìn chằm chằm Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Nói vậy mọi người đều rõ ràng, triều đình đem các ngươi áp giải tới nơi này, kỳ thực hi vọng các ngươi có thể chết ở chỗ này, đỡ phiền phức cho triều đình.
". . ." Toàn trường!
Trang 125# 1