Chương 248: Diên Thuyết (Hạ)
Lời dạo đầu của Trịnh Phàm, để tất cả quân đội bên trong giáo trường đều ngạc nhiên.
Bao quát những Man binh kia, các Man binh kia đợi tại Yến Quốc cũng đủ lâu, trong ngày thường huấn luyện về sau, bọn họ cũng bị bức ép học tập ngôn ngữ, trước mắt, mặc dù nói năng còn có nói lắp, nhưng nghe hiểu, đã khá thành thạo rồi.
Nhưng dù cho các Man binh chân chất kia, cũng bị bá khí của “Chủ nhân” mình khiến kinh ngạc đến ngây người rồi.
Hoắc Quảng hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra.
Tả Kế Thiên muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Bên trong giáo trường, phạm nhân môn phiệt chiếm đại đa số, bọn họ ở một mức độ nào đó, đã từng là giai cấp tinh anh của Yến Quốc, bọn hắn đối với mệnh lệnh của Yến Hoàng lật đổ gia tộc bọn họ sau đó sung quân, trong lòng bọn họ kỳ thực đã có suy đoán, hơn nữa, điều này xác thực dễ đoán.
Chỉ là, mọi người đều bản năng không suy nghĩ về hướng kia, bởi vì lúc này vận mệnh của mọi người đã như vậy, không bằng đơn thuần một chút, để cho mình đi ảo tưởng rằng lấy đủ quân công có thể giúp gia quyến thoát khỏi thân phận nô dịch, lại nghĩ lâu dài hơn, tốt đẹp hơn, bọn họ sẽ có cơ hội chấn hưng lại gia tộc mình.
Lúc càng tuyệt vọng, con người ta càng thắp lên hi vọng.
Lúc trước, mọi người đã rõ ràng Thúy Liễu bảo sắp xuất binh, vị Thủ bị bị cảm cúm này phải nghỉ ngơi nửa tháng mới có thể khỏi, rốt cuộc muốn dẫn mọi người đi kiếm quân công, mọi người đều không thể chờ đợi được nữa.
Có điều nếu tướng quân muốn nói chuyện, mọi người nghe theo quy củ, sau đó gọi vang vài khẩu hiệu, hạ quyết tâm là được rồi.
Bọn họ càng hiểu lễ nghi hơn đám binh lính phổ thông, dưới tư cách kia, bọn họ càng dễ phối hợp hơn.
Nhưng mà, khi lời nói trắng trợn như vậy từ miệng đầu lĩnh của mình ra ngoài, mọi người đều choáng váng, không biết nên phối hợp thế nào?
Chẳng lẽ đồng thời nói: Đa tạ tướng quân đem ý của triều đình phiên dịch cho chúng ta nghe?
Lời nói thật, tại sao đều bị ẩn giấu, bởi sự thật mất lòng.
Đứng trước mặt mọi người Trịnh Phàm đang nhìn một màn yên tĩnh này về sau, trên mặt lộ ra nụ cười.
Diễn thuyết, hắn đúng là không am hiểu, bởi đặc thù công việc ngày trước, hắn không cần phải diễn thuyết gì trước công chúng.
Có điều, đời này hắn đã trải qua rất nhiều, nhìn ra nhiều thứ, dũng khí được tôi luyện dày dặn.
Đây là lời nói phạm vào kỵ húy, mọi người cùng lắm đoán ra và giấu trong lòng, nhưng có mấy người dám nói ra.
Trịnh Phàm không biết trong Thúy Liễu bảo, trước mắt bên trong đám phạm nhân môn phiệt này, có ẩn giấu thám tử Mật điệp tư hay không, nhưng hắn không sợ bị người ta đi tố giác.
Người khác, cần phải khiêm tốn, cần tránh hiềm nghi, cần kiêng kỵ
Trịnh Phàm hắn… Không cần…
Làm một người từng đánh gãy năm chi của hoàng tử, ngươi mẹ nó tránh hiềm nghi, biết điều cho ai xem?
Ngay cả chuyện đó ngươi còn dám làm, hiện tại còn quan tâm đến nói lời phạm kỵ húy hay sao?
- Lời bản quan nói, là lời nói thật.
Nhóm phạm nhân trong giáo trường lần thứ hai trầm mặc.
- Nhưng nói như thế nào đây, vận mệnh đã khiến các ngươi tới nơi này, bản quan biết, các ngươi từng là công tử ca, từng là người có địa vị có danh tiếng, nói không chừng trong số những người tại đây, có người từng làm quan.
Trịnh Phàm dừng một chút, lại nói tiếp:
- Nhưng mà, trước đây đẹp đẽ, trước đây huy hoàng, chỉ là mây khói đã qua, hiện tại các ngươi mang thân phận tù tội, người nhà của các ngươi cũng bị đeo thân phận nô dịch.
- Lúc này các nàng hẳn đi làm công đi, giã gạo đi, canh cửi, dệt vải, tháng ngày như vậy, sống rất khổ, rất mệt, rất khổ cực, rất dễ dàng thành phế nhân.
Biểu hiện trên mặt đám phạm nhân bắt đầu có biến hóa, tâm tình của bọn họ, đang bị từ từ kích thích ra, nhưng không biết đối với triều đình, hay đối với… Trịnh Phàm.
- Triều đình hi vọng các ngươi chết ở chỗ này, bởi vì triều đình rõ ràng, các ngươi tự mình trong lòng cũng rõ ràng, các ngươi đối với triều đình… Có hận!
Trịnh Phàm tiếp tục đang nói thực tại, bầu không khí trên thao trường, bắt đầu càng ngày càng quái dị.
Diễn thuyết vốn nên để khí phách sục sôi, té bát rượu gọi to khẩu hiệu, hùng dũng oai vệ khí tráng, kết quả lại bị Trịnh Phàm diễn thuyết ra cảm giác tang thương.
- Chủ thượng, có phải đang chơi đùa?
Tiết Tam nhìn về phía người mù Bắc hỏi.
Người mù lắc đầu một cái, nói:
- Nói về diễn thuyết, kể chuyện xưa, không ai lợi hại hơn chủ thượng đầu.
Tiết Tam đăm chiêu gật gù, nói:
- Đúng vậy.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, tiếp tục lớn tiếng nói:
- Có điều, gặp được ta chính là vận may của các ngươi, lão tử không đến một năm trước chỉ là một người dân bình thường. Nói không êm tai, khi đó nếu lão tử gặp phải các ngươi, thậm chí phải cúi đầu khom lưng cung kính mà hô một tiếng 'Gia' hoặc là 'Công tử'.
- Lão tử là người Bắc Phong quận, một ngày nọ bị điều làm dân phu vận chuyển lương thảo. Tổng cộng hơn hai ngàn dân phu, phần lớn, đều chết ở trên hoang mạc, nhưng lão tử không chết, lão tử không chỉ không chết, còn kiếm được món quân công đầu tiên.
- Quận chúa Trấn Bắc hầu phủ muốn thu lão tử làm gia định, nhưng lão tử từ chối!... Bởi vì lão tử muốn làm quan, lão tử muốn phát tài, lão tử tốt hơn!
Trịnh Phàm dừng lại, nhìn tất cả mọi người một lần, nói:
- Đừng cười lão tử ngốc, bởi vì khi đó lão tử thật sự muốn đi làm người hầu nhà Hầu gia, lúc đó lão tử không có kiến thức, thậm chí nói thẳng ra, là quê mùa! Sau đó, lão tử liều mạng cứu được hoàng tử, tuy rằng thời gian nắm trên giường rất lâu, nhưng lão tử cảm thấy đáng!
- Đi tới nơi này về sau, lão tử là người đầu tiên lĩnh binh đi đánh Càn Quốc, lão tử đánh vào Miên Châu thành Càn Quốc, còn chém đầu quan gia mang về.
- Các ngươi đừng nhìn nhóm đầu lĩnh bảo trại bên cạnh, mỗi ngày bọn họ mang binh đến biên cảnh Càn Quốc huyên náo như vậy, nhưng thật ra bọn hắn đều ăn canh thừa của lão tử!
Trịnh Phàm lại dứng lại lần nữa, nhìn tất cả mọi người thật sâu, nói:
- Ta nói với các ngươi những này, không phải muốn khoe khoang gì với các ngươi, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết. Đó chính là, các ngươi rất may mắn, bởi vì các ngươi gặp phải… Ta.
- Theo ta, ta không thể bảo đảm các ngươi tất cả đều sống sót, tin tưởng các ngươi cũng không tin, chết, khẳng định sẽ chết người, nhưng ta sẽ để các ngươi chết có giá trị, ta có thể để cho các ngươi có cơ hội sống sót nhiều hơn, kiếm được nhiều quân công hơn.
- Theo ta, ta có thể để cho các ngươi rất nhanh dựa vào quân công, giúp người thân các ngươi thoát khỏi thân phận nô dịch, ta có thể để cho các ngươi càng nhanh Đông Sơn Tái Khởi hơn!
- Tả gia, Hoắc gia, đều không còn, nhưng các ngươi vẫn còn cơ hội lần nữa đứng lên!
- Ta cho các ngươi hi vọng, vào lúc này, ta là hi vọng cuối cùng, cũng là hi vọng tốt nhất của các ngươi!
- Có điều, ta chỉ yêu cầu các ngươi một điều, yêu cầu này rất đơn giản, hi vọng các ngươi xem ở nửa tháng này ta đều cho các ngươi ăn tốt như vậy… Nếu trên chiến trường, lão tử còn chưa ngỏm củ tỏi mà nói, hi vọng lúc các ngươi chạy trối chết, đừng quên kéo lão tử một cái!
Bầu không khí rất nghiêm túc, tập thể bỗng nhiên cười lớn, Trịnh Phàm cũng nở nụ cười.
Trang 125# 2