Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 251: Phúc Vương

Chương 251: Phúc Vương



- Sau này có điều kiện, để cho Tam nhi đi huấn luyện huấn lính trinh sát.
Trịnh Phàm nói với Lương Trình.
- Hừm, thuộc hạ cũng có ý đó.
Chỉ là, hiện tại điều kiện vẫn chưa cho phép, vẫn chưa đủ trình nuôi thêm nhiều binh chủng khác nhau.

Thân là thích khách, am hiểu nhất, kỳ thực vẫn là ẩn mình, ở phương diện này, Tiết Tam chuyên nghiệp, hắn đi tới dưới bức tường ngoài bảo trại, loại tường này đối với hắn mà nói, quả thực quá dễ dàng.
Thân hình Tiết Tam như thằn lằn nhanh chóng đi lên, rất đơn giản, như tốc độ nhanh kinh người.
Trên chòi canh có hai Càn binh, một người tựa vào bên trong ngáy khò khò, người còn lại dựa vào ghế, con mắt nhìn chằm chằm phía trước, mà thỉnh thoảng hướng bốn phía nhìn một cái.
Xác thực, biên cảnh song phương đã ma sát đến mức độ này, bảo trại Càn Quốc rốt cuộc bắt đầu nghiêm chỉnh hơn rồi.
Nhưng mà, cho dù chòi canh này có phát huy tác dụng, lúc hai người thay phiên đổi ca trực, một binh lính đúng là quan sát bốn phía không lười biếng, nhưng lúc Tiết Tam xuất hiện phía sau hai người lính gác kia, người lính gác này vẫn không hề phát hiện.
Tiết Tam móc ra chủy thủ, điều chỉnh hô hấp của mình.
Chủy thủ lặng lẽ đưa ra ngoài, không có âm thanh, không có tiếng kêu, lính gác bị che miệng, đồng thời cổ hắn, máu tươi ồ ồ chảy ra.
Còn binh lính ngủ kia, Tiết Tam hơi do dự một chút, đặt thi thể người lính vừa bị giết xuống.
Hắn lui lại mấy bước, quỳ gối, nắm chủy thủ, điều chỉnh hô hấp.
Người là người Tiết Tam ta muốn giết, dù cho ngươi ngủ như lợn chết, ta vẫn phải cho ngươi sự tôn trọng.
Tôn trọng con mồi của mình cũng là tôn trọng chính mình.
Sau đó, Tiết Tam đâm mạnh, Càn binh đang ngủ kia bị giết, bị giết mà không thở một hơi hồi hộp nào.
Ngươi không thể nói Tiết Tam mắc bệnh thần kinh, thực sự bởi hắn đánh từ bắc về nam đến nay, hắn đúng là nhịn gần chết, cơ hội duy nhất xuất thủ vẫn là trong trạm dịch ngoài Doãn thành, lần đó hắn và người mù Bắc bị Trần Đại Hiệp tra tấn một trận.
Người, chỉ cần nín lâu, sẽ mắc bệnh thân kinh.
Tiết Tam yên lặng xuống, vẫn không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cửa bảo trại, có hai Càn binh đang co quắp ngũ chỗ tường, Tiết Tam đi tới, tới giữa hai người, hắn giang tay ra, hai cái tay đều cầm một cây chủy thủ.
Hắn cảm thấy lấy phương thức này đồng thời giết chết hai người kia… Rất đẹp trai.
Đáng tiếc, không có ai xem màn trình diễn này của hắn, bằng không có thể chụp lại, đăng lên trang bìa báo lớn!
Lập tức, Tiết Tam lại phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng… Cánh tay của hắn ngắn, không với tới hai người.
Tiết Tam hơi bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tới gần vị huynh đài bên trái đang ôm chăn, một chủy thủ đâm xuống, sau đó đi tới vị huynh đệ còn lại, lại một chùy thủy đâm xuống.
Tất cả những thứ này, để Tiết Tam cảm thấy vô cùng vô vị.
Tiết Tam bắt đầu mở cửa, hắn cố ý lau một ít dầu vào trục cửa, để tiếng mở cửa hết sức nhỏ đi!
Kỳ thực, Tiết Tam có thể lấy phương thức thích khách tiến vào bên trong, giết từng người từng người.
Nhưng đơn thuần lặp đi lặp lại động tác… Không phải là nghệ thuật!
Tiết Tam gỡ cung bên người ra, hướng về phía không trung bắn ra hòn đá.
Phạm vi lực lượng tinh thần của người mù Bắc bao phủ, chỉ cần có vật gì chạm vào lưới tinh thần của hắn, hắn sẽ biết luôn.
Người mù Bắc đứng bên cạnh Trịnh Phàm, gật gù nói:
- Được rồi, chủ thượng.
Trịnh Phàm quay đầu lại, nhìn Tả Kế Thiên phía sau làm một cái thủ thế.
Tả Kế Thiên hưng phấn mang theo mười mấy tên lính Tả gia không cưỡi ngựa, trực tiếp xông vào bên trong bảo trại.
Cửa bảo trại đã mở ra rồi, Tiết Tam dựa trên vách tường, trong miệng ngậm một nhánh cỏ.
Lúc Tả Kế Thiên mang người lại đây, nhìn thấy Tiết Tam.
- Phi!
Tiết Tam phun ra nhánh cỏ trong miệng, chỉ chỉ vào bên trong, sau đó ngáp một cái.
Tả Kế Thiên kinh ngạc thủ đoạn khủng bố của người lùn này, nhưng lúc này không phải nói chuyện cũng không phải lấy lòng, hắn lập tức mang thủ hạ nhảy vào bảo trại.
Một phương toàn thân mặc giáp tới hung hăng, một phương khác còn đang ngủ say, chiến cuộc, kỳ thực là một hồi tàn sát.
Nhưng người nhà họ Tả lại cực kỳ hưng phấn bắt đầu cắt chém thủ cấp, một cái thủ cấp, gần như có thể đổi một gia quyến thoát khỏi thân phận nô dịch, cái này không thể kìm được hưng phấn trong lòng họ.
Giây lát sau, đám người Trịnh Phàm bên ngoài dã thúc ngựa lại đây, mọi người chưa tiến vào, chỉ đứng bên ngoài chờ.
Lúc đám người Tả Kế Thiên đi ra, người Hoắc gia nhìn thủ cấp bọn họ đeo bên hông, dù cho hiện tại vẫn là ban đêm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy màu đỏ của sự đố kỵ trong mắt bọn họ.
Tả Kế Thiên đi trước mặt Trịnh Phàm, quỳ xuống một chân, báo:
- Khởi bẩm đại nhân, Càn binh bên trong đã bị diệt sạch.
Trịnh Phàm ngáp một cái, gật gù, nói:
- Về hàng đi.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Lập tức, Trịnh Phàm nhìn về phía Lương Trình, Lương Trình giơ tay lên, nói:
- Xuất phát!
Kỵ binh, lần thứ hai lao nhanh lên.
Đây chỉ là món khai vị đêm nay, ngay cả Tiết Tam xuất thủ, vẫn chưa cảm thấy đã nghiền, những Ma Vương còn lại thì không phải nói rồi.
Quan trọng nhất chính là, hôm nay Trịnh Thủ bị rất bành trướng.
Không chỉ Trịnh Phàm, Lương Trình cũng hết sức bành trướng, đây là lần đầu tiên Lương Trình xuất nhiều binh như vậy.
- Xem ra, đêm nay tướng…
Lương Trình đang lầm bầm lầu bầu, bởi vì mọi người đều đang giục ngựa lao nhanh, móng ngựa ầm ầm, cho nên lời này người bên cạnh không nghe được.
Nhưng thanh âm này lập tức vang lên trong lòng Lương Trình, hơn nữa còn rít gào, người mù Bắc nhanh miệng quát:
- Câm miệng cho ta!

Trên tường thành Miên Châu thành.
Một người vóc dáng vô cùng mập mạp, thậm chí có thể tranh tài với Hứa Văn Tổ, đặt cái bụng lớn của mình trên ụ tường.
Trước tiên, hắn cười nhạt hai tiếng, sau đó mở miệng nói:
- Mẹ nhà nó, các ngươi có tin không, tòa thành này trước đây bị một tên Thủ bị nho nhỏ mang theo ba, bốn trăm kỵ công phá qua?
Phía au nam tử kia, mấy người mặc giáp trụ, thấy nam tử kia nổi giận, đều không dám lên tiếng.
- Hô. . . Buồn cười, buồn cười đến cực điểm, Dương lão cẩu kia không hổ là hoạn quan, lại không dám hạ lệnh xuất kích, mặc cho những tên Yến cẩu kia làm càn tại biên cảnh Đại Càn ta!
- A a a. . . Hắt xì!
Nam tử hắt hơi một cái, sóng thịt trên người bắt đầu lăn lộn.
Lúc này, một tên văn sĩ quan tâm mở miệng nói:
- Trên tường thành gió lớn, mong ngài giữ gìn sức khỏe, chúng ta nên xuống trước đi Vương gia.
- Thôi thôi, đi xuống đi, đi xuống đi.
Phúc Vương hai tay ôm bụng mình, bắt đầu đi về phía dưới thành.
Bên dưới thành lầu, có cỗ kiệu đang đợi, bên cạnh, còn có mấy chục tên hộ vệ.
Có người nói, trong ngày thường ở bên trong tòa phủ đệ, Phúc Vương cũng thường xuyên ngồi kiệu.
Nếu trong cung mà nói, các quý nhân ngồi kiệu ngược rất thông thường, nhưng đó bởi Hoàng cung rất lớn, mà Phúc Vương lại quá béo, không thích bước đi.


Trang 127# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất