Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 250: Lần Nữa Tới Càn Quốc

Chương 250: Lần Nữa Tới Càn Quốc



- Ha ha, chủ thượng, ta chết trước hay sau ngài đều không có ý nghĩa.
Tứ Nương trêu đùa nói.
Ngươi chết rồi, ta cũng lập tức chết ngay.
- Ừm, đúng vậy.
Trịnh Phàm cũng cười cợt.
Có lần, lần xuất chinh này, Trịnh Phàm rất chờ mong.
Lần trước, hắn mang theo Lương Trình tùy ý đi ra ngoài chơi một vòng, nhưng khi đó mình thường thường nghĩ, nếu có Tiết Tam ở bên người, nếu có người mù bọn họ ở bên người, lúc đốt mặt với những tình huống đó, sẽ xử lý đơn giản hơn nhiều.
Lần này, mọi người cùng nhau xuất phát, Trịnh Phàm thật rất chờ mong, những Ma Vương đã bị kiếm chế rất lâu này, có thể mang cho hắn kinh hỉ thế nào cho hắn.
Các đầu lĩnh đồng liêu khác như con ruồi không đầu va loạn tại biên cảnh Càn Quốc, nhưng chung quy không tạo ra tiếng vàng gì.
Cái này rất tốt, có bọn họ làm nền, mới có thể làm cho mình càng tỏa hào quang rõ ràng hơn!
Lúc này, Trịnh Phàm chợt phát hiện mình rất yêu thích Yến Quốc này, có Yến Hoàng và hai vị Hầu gia hung hăng kia, lúc này Đại Yến là một quốc gia kiên quyết tiến thủ, đồng thời là quốc gia có dã tâm nhất trở thành cường quốc.
Mà vào lúc này, Tiết Tam đi tới bên người Tiếu Nhất Ba, Tiếu Nhất Ba hiểu ý, theo Tiết Tam đi vào trong bảo trại.
Tiết Tam đi về phía trước, Tiếu Nhất Ba đi phía sau.
Quan hệ giữa Tiết Tam và Tiếu Nhất Ba vô cùng tốt, bởi vì những đại nhân khác, Tứ Nương đại nhân rất đẹp, nhưng buổi tối Tiếu Nhất Ba nằm ngủ không dám nghĩ đến nàn.
Cũng bởi Tứ Nương, đã từng lưu lại bóng ma lớn nhất trong lòng Tiếu Nhất Ba, các đại nhân khác còn lại, đều rất cao ngạo, không thích nói chuyện, mà mỗi lần nói chuyện với Phiền Lực, Phiền Lực đều dẫn ngươi đi đốn củi. . .
Chỉ có Tiết Tam, nói chuyện khôi hài, cũng vui vẻ với nói chuyện với mình, càng không bắt hắn đi làm việc gì năngj nhọc cả.
- Để Khiến ngươi lưu lại giữ nhà, trong lòng ngươi có cái gì không hài lòng không?
- Không có, đây là tín nhiệm của đại nhân đối với thuộc hạ.
- Nói thật?
- Dạ, vâng.
- Hừm, có điều thế nào cũng phải có người thủ nhà.
- Thuộc hạ biết.
- Hừm, ngươi không có thiên phú luyện võ gì, nhưng sau này làm quản gia cũng không tệ!
- Thuộc hạ rõ ràng.
- Hừm, đúng rồi, ta lại hỏi ngươi, nếu chờ chúng ta đi rồi, trong bảo trại bỗng nhiên tao ngộ tặc nhân, lúc ngươi mang theo những người còn lại khẳng định không thủ được, ngươi sẽ là gì.
Tiếu Nhất Ba lập tức nói:
- Thuộc hạ ngay lập tức sẽ phá huỷ lương thảo và quân giới trong nhà kho…
Tiết Tam nhảy lên, vỗ một cái vào sọ não của Tiếu Nhất Ba.
- Hí. . . Đại nhân, thuộc hạ làm sai sao?
- Ngươi cho rằng đống tài sản đó kiếm được dễ dàng à? Ngươi nói đốt thì đốt sao?
- . . . Ngạch, vậy thuộc hạ, phải làm gì?
Tiết Tam đưa tay chỉ căn nhà phía trước.
Căn nhà kia không phải căn phòng của vị đại nhân nào, nhưng ngày thường, không cho phép bất luận người nào đi vào, có mấy lần Tiếu Nhất Ba đi qua căn nhà kia, tựa hồ cảm nhận được thứ khiến nội tâm hắn rùng mình.
- Thật sự đến tình huống đó, ngươi, chạy tới nơi này, đối với cái cửa này, quỳ xuống.
- Quỳ xuống?
- Đúng vậy, quỳ xuống.
- Đại nhân, quỳ xuống sau đó thì sao?
- Gọi!
- Đại nhân, thuộc hạ nên nói thế nào?
- Nói: Gia gia cứu ta!
Móng ngựa lao nhanh, bốn trăm kỵ cùng 1,500 kỵ tạo nên cảm giác hoàn toàn khác nhau, điểm này, Trịnh Phàm hiểu rõ.
Thời điểm lần trước hắn đến, hơi lỗ mãng, hơi hưng phấn, hơi mới lạ, còn hơi nơm nớp lo sợ, chỉ lo gặp bất trắc.
Lần này, tâm thái hắn ôn hòa, ôn hòa đến mức có thể ngồi xuống, châm lửa hút thuốc.
Tại thời đại vũ khí lạnh, loại binh chủng kỵ binh này rất lợi hại, đại Trấn Bắc hầu dùng 30 ngàn phá năm mươi vạn quân Càn Quốc, đã chứng minh sự mạnh khủng khiếp của kỵ binh.
Đồng thời, phương diện chênh lệch trang bị, thường thường tạo ra khác biệt rất lớn trong chiến tranh.
Thúy Liễu bảo dựa vào Lục hoàng tử cung dưỡng, Lục hoàng tử vì nhánh quân đội này, vì Trịnh Phàm, có thể nói móc cả quan tài ra bán!
1,500 kỵ này của Trịnh Phàm, phương diện trang bị cực kỳ xa hoa, đồng thời nuôi một chiến mã tiêu tốn, thậm chí còn nhiều hơn nuôi người, dù vậy, lần này xuất chinh, binh lính Thúy Liễu bảo vẫn một người song mã.
Bộ đội ngừng lại trước bảo trại biên cảnh Càn Quốc.
Đây là lệnh của Lương Trình, mỗi một lần tiến vào Càn Quốc, cũng giống như vào nhà người ta trộm đồ, ngươi muốn đi vào, tự nhiên phải phá cửa chống trộm của người ta trước.
Ngươi không phá cũng được, mạnh mẽ xông vào cũng không thành vấn đề, nhưng sẽ gây ra sự chú ý của chủ nhan, sau đó chủ nhân sẽ có biện pháp ứng đối trước.
Kỳ thực, trải qua mấy ngày nay, Yến Quốc bên này phái ra nhóm đầu lĩnh to to nhỏ nhỏ đủ loại đến biên cảnh Càn Quốc chơi đùa, nhưng nhánh quân đội này của mình có số lượng hơi nhiều, lớn hơn hẳn nhóm quân trước, muốn thu được hiệu quả xuất bất kỳ ý như lần trước, cẩn phải che giấu hành tung ban đầu.
Tĩnh Nam quân Yến Quốc vẫn chưa có động tĩnh, binh mã ba trấn Càn Quốc vẫn như rùa rụt cổ.
Cho nên nhóm quân đầu lĩnh trên biên cảnh chỉ có thể tranh tài với quân coi giữ bên trong bảo trại Càn Quốc, mà kết quả tranh tài, thường thường không tốt đẹp như vậy.
Muốn công phá một bảo trại, trừ phi người miễn cưỡng gặm tuyến đầu, bằng không độ khó sẽ lớn, nhưng vấn đề ở chỗ, mỗi một lần gặm xuống về sau, ngươi bởi vậy mà gãy mất mấy cái răng!
Nếu như không phải Tĩnh Nam hầu mệnh lệnh thúc dục đằng sau, những đầu lĩnh nhóm này thật sự không muốn ngoạn ăn những bảo trại này, nhưng vì kết quả, vì công huân, bọn họ chỉ có thể nhắm mắt làm.
Lúc này, phía trước quân đội Thúy Liễu bảo là một tòa bảo trại bình thường, quy mô của nó xấp xỉ tòa Kê Thối bảo, đánh giá bên trong, hẳn có khoảng mấy chục binh lính.
Lần trước, lúc tấn công bảo trại, Trịnh Phàm cùng Lương Trình mang theo hơn mười Man binh đấu trí với không khí nửa ngày.
Đi vào về sau, mới phát hiện trên chòi canh gác không có ai, người bên trong còn đang vội vãng làm ăn hoặc xếp hàng chơi gái.
Nhưng khi đó song phương còn chưa khai chiến, vẫn trong trạng thái canh gác lỏng lẻo, hiện nay song phương ma sát tại biên cảnh càng lúc càng kịch liệt, dù cho biên quân Càn Quốc có buông thả thế nào, cũng không để cho Trịnh Phàm ôn lại kỉ niệm đột nhập như vào chỗ không người kia.
Tiết Tam tung người xuống ngựa, bắt đầu làm làm nóng người vận động, cái cổ vặn vặn cái mông vặn vặn.
Giây lát, Trịnh Phàm thở dài nhẹ nhõm, cười cợt đối với Lương Trình và Trịnh Phàm phía sau, thân thể ngồi xổm đằng trước.
Vèo!
Tiết Tam, vọt hướng về phía phía trước.
Ngươi có thể nhìn thấy dưới màn đêm, tựa hồ có một cái bóng đang lướt ngang qua, nhưng ngươi căn bản không nghe được tiếng động nào, hơn nữa chỉ chốc lát về sau, thậm chí cả cái bóng ngươi cũng không thấy, phảng phất Tiết Tam đã hoàn toàn biến mất.


Trang 126# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất