Chương 255: Chuẩn Bị Đi!
Chiến mã lao vun vút, gió lạnh thổi thẳng mặt, đao kiếm ướt đẫm sương.
Sống ở đây tuyệt không phải trải nghiệm thoải mái, nhưng phần lớn đàn ông trong thiên hạ đều từng hướng về cảnh này.
Trịnh Phàm phát hiện, hắn, có chút yêu thích Đại Yến.
Tuy rằng ở đây hắn phải gặp rất nhiều cảnh khốc liệt.
Nhưng bỏ qua tình cảm cá nhân, hắn thực sự thích sự tự do của Đại Yến.
Dẫn binh, giết địch, lang thang rong ruổi.
Có lẽ, tự do như vậy, chỉ có Đại Yến ở thế giới này mới có thể cho hắn.
Trịnh Phàm tuyệt không rõ cảm giác tự do phóng túng này có thể kéo dài được bao lâu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới hưởng thụ hiện tại của hắn.
Đã chơi, là phải chơi cho hài lòng, không cần phải suy nghĩ tới chuyện tương lai phải nai lưng ra trả nợ. Chuyện đó, phải nghĩ trước khi chơi, nghĩ sau khi chơi, chứ không nghĩ trong lúc chơi.
Hắn cũng rõ, đám Ma vương dưới trướng hắn, cũng đều rất hưng phấn.
Lương Trình khỏi cần nói, hắn vốn là người trong nghề cầm quân đánh trận, giờ vẫn còn chấp niệm cực lớn.
Cũng khổ cho hắn, bối cảnh trong truyện của Lương Trình là hiện đại, trong bối cảnh này, hắn đương nhiên không có cơ hội suất lĩnh Thiên Quân vạn mã lao vun vút trên thảo nguyên.
Mà những người còn lại, thời gian vừa quan cũng nín nhịn gần chết.
Tứ Nương, người mù, Tiết Tam, Phiền Lực, A Minh… lần này bọn hắn có thể phát tiết tâm cảm.
- Ha ha…
Trịnh Phàm nở nụ cười, dù gió lạnh thổi tê miệng, nhưng hắn vẫn muốn nở nụ cười, bỗng cảm thấy, lần này xuất lĩnh một ngàn năm trăm kỵ đột nhập quốc nội Càn quốc, so với nói là một lần chiến đấu, chi bằng nói mấy người hắn cùng đám Ma vương đi chơi đùa.
Nhịn, không được cười, không thể phá hoại bầu không khí.
Miên Châu thành, tòa thành trì quen thuộc biết bao, nó cứ yên tĩnh ở đó chờ đợi, chờ một cách đầu hữu hảo cùng khiêm tốn, chờ hắn lần nữa lâm hạnh.
Chỉ là, lần này, sẽ càng thêm khúc chiết.
Lần trước, hắn xuất lĩnh bốn trăm Man binh tiến thẳng tới đây, không gặp phải bất kỳ cản trở, thậm chí cổng thành còn không cả đóng.
Nhưng lần này, đám bọn hắn lại gặp tới ba lượt thám báo.
Nhưng có người mù dự phán phối hợp với Tiết Tam ám sát, Hoắc Quảng cùng con cháu Hoắc gia vây quét ba lượt thám báo kia không thể phát huy tác dụng.
Chỉ có điều, cũng không thu được nhiều thủ cấp, xa xa không bằng Tả Kế Thiên thu được trong tòa bảo trại kia
Nhưng Hoắc Quảng cũng không vội vã, bởi hắn biết rõ, kịch hay còn ở phía sau.
Đoàn người dừng lại trước Miên Châu thành.
Chỉ có điều, Trịnh Phàm không tìm được ngôi mộ đã lập trước kia.
Lão giả cầm thương, trong lúc mọi người đều lui, mình lão độc hành, một thương muốn ngăn mấy trăm Thiết kỵ.
Còn có nam tử, biết rõ phải chết, nhưng vẫn ẩn thân trên thành bắn một mũi tên.
Cả một tòa thành, chỉ có hai tên nam nhân.
Từ trên hai người này, kẻ xâm lược như Trịnh Phàm nhìn thấy được huyết tính, tuy rằng loại huyết tính này không thể ảnh hưởng tới đại cục, nhưng cũng đang tôn kính.
Một phần, đã không còn.
Lương Trình đứng sau lưng Trịnh Phàm, hắn biết Trịnh Phàm đang tìm gì.
- Lão giả kia?
Người mù Bắc hỏi Lương Trình.
Lương Trình gật gù.
Người mù Bắc cười cười, đi lên phía trước nói với Trịnh Phàm:
- Chủ thượng, chuyện này thuộc hạ chưa báo cho ngài, căn cứ tin tức từ Càn quốc quyền tới, quan phương đã đứng ra nói rõ về việc ngài tập kích Miên Châu thành, nói tri phủ Miên Châu thành liều mạng chống cự, thành phá người vong.
- A.
Trịnh Phàm nở nụ cười.
Hắn còn nhớ cảnh tượng nhìn thấy trong hậu viện ngày đó, vị tri phủ đại nhân kia cùng đám thuộc hạ mở tiệc nhảy múa, còn dùng cả thuốc.
- Chủ thượng, người này đó bị chôn ở đây là một đôi phụ tử.
- Há, thật sao?
- Vâng.
- Ồ.
Lão giả kia chết trong loạn quân, bị man binh giết.
Còn người con, vẫn nhịn trên thành lầu, chờ hắn đi ra, mới báo thù cho cha.
Hắn vốn quen nhìn những người như Tiếu Nhất Ba, lục Hoàng tử, Yến Hoàng, Tĩnh Nam Hầu…
Nghĩ tới đôi phụ tử bị hắn chôn xương ở đây, Trịnh Phàm mới cảm thấy, đây mới là tình phụ tử bình thường nên có.
Những thứ mà hắn gặp lúc trước, đều chỉ là ví dụ cực đoan.
- Bọn họ bị gán tội thông đồng với địch, là bọn họ nội ứng, mở cửa thành.
- Ha ha ha…
Trịnh Phàm cười ra tiếng.
- Đây là điều mà Càn quốc nhất định phải tuyên truyền.
Trong lúc cấp bách, hành động đầu tiên phải là tiêu trừ ảnh hưởng trái chiều.
Hiển nhiên, Càn quốc không thể tuyên bố thẳng sự thật ở Miên Châu thành ra ngoài, bốn trăm kỵ binh Yến quốc đã có thể phá thành, sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể do lường với niềm tìn của quân dân Càn quốc.
Ném nước bẩn lên người người chết là lựa chọn thích hợp nhất, bởi người chết thì không biết nói chuyện, đồng thời, người sống cũng cần sống thật tốt.
Theo dân phong Càn quốc, chuyện này sắp xếp như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
- Ách… ta không thích như vậy.
Trịnh Phàm nói.
Hắn không có quá nhiều cảm giác bất bình thay đôi phụ tử kia, chỉ đơn thuần là phản cảm.
- Chủ thượng, tòa thành này đã được phòng bị nghiêm ngặt rồi.
Trịnh Phàm gật gù, so với lần trước hắn tới, lần này xác thực đã khác, chỉ riêng cửa thành cũng đã học được cách đóng lại.
Hơn nữa, trên tường thành còn có thủ tốt đang đi tuần.
Những thứ này, vốn là điều cơ bản nhất, nhưng lần trước bọn hắn đến, những thứ này đều không có, chỉ có một lão giả cầm song đầu thương, từ trên tường thành nhảy xuống.
Trịnh Phàm cũng không căng thẳng, cũng không thấy đau đầu, bởi lần trước, bọn hắn chỉ có bốn trăm Man kỵ, còn lần này, lại có một ngàn năm trăm binh.
Đối phương đã cảnh giới, còn bọn hắn, cũng đã mạnh thêm.
Đương nhiên, công thành là chuyện không thể, coi như Trịnh Phàm muốn, vậy vị Lục Hoàng tử ở Yến kinh kia cũng không chịu.
Hắn nhọc nhằn đem tiền cho Trịnh Phàm nuôi quân, không phải là để bọn hắn đem đi làm tốt thí công thành.
Nếu như đánh Thượng kinh Càn quốc, như vậy thì không sao, nhưng để đánh nơi này… ha ha, không đáng.
Hơn nữa vốn là khinh binh mà tới, không có khí giới công thành, ngay cả thang mây cũng không có, chẳng nhẽ giờ mới đi chặt mây làm thang?
- Vẫn là lẻn vào trộm gà thì hơn.
Trịnh Phàm nói.
Người mù Bắc gật gù.
Trộm là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa đã làm một lần, lần sau sẽ nghiện.
Lần trước, cửa chính rộng mở, cho bọn hắn cơ hội lợi dụng.
Lần này, Trịnh Phàm dự định sẽ tốn sức thêm một chút, tự mình mở cửa.
Những tướng lĩnh khác đánh trận, sẽ khó chơi trò như vậy, nhưng Trịnh Phàm khác, trong đội ngũ của hắn có tới bảy tên Ma vương, tuy giờ chưa tái hiện được hoàn toàn phong thái, nhưng dùng ở đây đã không thành vấn đề.
- Đúng rồi, người mù.
- Chủ thượng, ngài nói.
- Ta đang nghĩ, nếu giờ chúng ta xung phong, ngươi xông lên đầu, sau khi tới cửa thành, ngươi có thể dùng niệm lực của ngươi, trực tiếp tháo then cửa được chứ?
Người mù Bắc khẽ sửng sốt, nếu không tính tới khả năng hắn bị bắn thành tổ ong vò vẽ, đây quả thực là suy nghĩ rất sáng tạo.
Bản thân hắn đường hoàng chạy tới cửa thành mở cửa, nghĩ thôi cũng thấy kích thích.
Nhưng người mù Bắc lập tức nói:
- Chủ thượng, cổng thành này đúc bằng sắt.
- Hả, thì sao?
- Then cửa, cũng không dễ mở như vậy.
Thông thường vốn phải có vài người đồng thời dùng sức mới có thể mở được.
- Niệm lực của thuộc hạ, còn chưa đạt tới mức này.
Đẩy bản thân để tăng tốc độ, bắn ra vài cây châm thì không thành vấn đề, nhưng mở then để người sau trực tiếp bước vào, người mù cũng không có lòng tin tuyệt đối.
Dù là Trịnh Phàm đã đạt tới Bát phẩm, bọn hắn đã khôi phục thêm một tầng, nhưng vẫn chưa đủ.
Nếu mọi người cùng xông tới, mà hắn lại không thể mở cửa thành, như vậy, chẳng phải là chạy tới làm bia chờ người ta bắn?
- Ai, chờ lần sau về bảo trại, ta cũng làm một cái cửa, trong lúc ngươi rảnh không có việc gì, có thể luyện tập một chút.
- Vâng, chủ thượng.
- Cho nên, lần này chúng ta vẫn dùng chiến thuật tinh nhuệ đi.
- Thuộc hạ cũng cho rằng nên như thế.
- Lương Trình ở lại lĩnh quân.
Một ngàn năm trăm kỵ ở đây, nhất định phải có một người ở lại tọa trấn, mà Lương Trình đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên, kỳ thực Trịnh Phàm cũng thế, nhưng làm lãnh đạo, trong lúc mấu chốt nhất, sao có thể lưu lại phía sau?
- Chủ thượng anh minh.
Người mù hiểu rõ, nếu nói riêng về thực lực, Trịnh Phàm là yếu nhất trong đám người.
Nhưng trên người Trịnh Phàm có Ma Hoàn, như vậy hắn lại trở thành kẻ mạnh nhất.
- Để mọi người chuẩn bị đi.
…
Trang 129# 1