Chương 256: Vào Thành!
Trừ bỏ một trăm Man kỵ được phái ra cảnh giới bốn phía, số nhân mã còn lại đều bỏ giáp nghỉ ngơi theo lệnh của Lương Trình.
Trong hoàn cảnh tương tự, làm như vậy thực chẳng khác nào tìm chết, sở dĩ Lương Trình dám làm như vậy, thứ nhất là hắn hiểu rõ tố chất quân đội Càn quốc, thứ hai cũng là tự tin với Man kỵ trong tay mình, có bọn hắn cảnh giới, Lương Trình tin tưởng trừ phi trong đội ngũ tập kích của đối phương có mười mấy tên Tiết Tam, nếu không căn bản không thể lén tới tập kích.
Hoắc Quảng cùng Tả Kế Thiên ngồi sau Lương Trình, hai người đều có chút sốt sắng, nhưng lúc này đều đang nghiêm túc điều chỉnh khí huyết trong cơ thể.
Mà trước mặt, Trịnh Phàm cùng người mù, Tứ Nương, Phiền Lực, Tiết Tam cùng A Minh đang làm nóng người… một hai ba bốn…
Có điều tập thể dục trước mặt nhiều người, thực sự là chuyện khiến người ta xấu hổ.
Nhưng Trịnh Phàm vẫn đứng trước nhất, vừa hô vừa tập.
Tứ Nương, Tiết Tam, Phiền Lực, A Minh cùng người mù đều chăm chú làm theo.
Hít thở, một hai ba bốn…
…
Điều hòa, một hai ba bốn…
Lương Trình ở sau nhìn thấy cảnh này, khóe miệng khẽ giật giật.
Lúc này, hắn thực sự có chút vui mừng vì được ở lại…
- Đại nhân, đây là chiêu thức gì?
Hoắc Quang hỏi Lương Trình.
Kỳ thực Lương Trình không có quan chức, nhưng bọn hắn hiểu rõ địa vị Lương Trình ở Thúy Liễu Bảo, đồng thời, bọn hắn càng khâm phục bản lĩnh cầm binh của Lương Trình.
Tả Kế Thiên trầm giọng nói:
- Những chiêu thức này nhìn thô không có gì lạ, nhưng nếu cân nhắc cẩn thận, lại thấy nó ẩn chứa một loại chí lý viên mãn.
Lương Trình: “…”
Hai người này, không phải đang nịnh hót, mà là thực sự cảm thấy, đây là phương pháp luyện thể đặc biệt.
Người có suy nghĩ này, hiển nhiên không có có Hoắc Quang cùng Tả Kế Thiên, người Hoắc gia cùng Tả gia sau lưng cũng cho rằng là như vậy.
Trong mắt bọn hắn.
Thúy Liễu bảo tự nhiên là của Trịnh Phàm, nhưng bên cạnh Trịnh Phàm, có một đám kỳ nhân dị sĩ, trước mặt, bọn hắn như đang được nhòm ngó bí mật của đám kỳ nhân dị sĩ này!
Một vài người, tuy rằng ngồi nhưng đã không nhịn được mà dùng cánh tay mô phỏng theo động tác, thậm chí còn đang cố gắng nhớ kỹ trong đầu.
Chuyện này cũng không có gì lạ, thứ được truyện bá phổ biến khắp thế giới, các động tác cơ bản của nó đều đã trải qua nhiều nghiên cứu tính toán.
Kỳ thực, đám người mù…. Cũng không hề có gì xấu hổ. Tất cả đều cùng cười vui vẻ mà tập.
Trong không khí như này, tập một bài thể dục cũng thực rất thú vị.
Dù sao đã ra ngoài, vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Thể dục một hồi, quay người dặn dò Lương Trình một chút, sáu người bắt đầu kế hoạch.
Phòng thủ Miên Châu thành xác thực đã ra dáng, đồng thời cũng vì ma sát giữa hai bên thăng cấp mà khiến con đường giao thương đoạn tuyệt, nên các đội buôn vốn thường qua lại cũng không thấy đấu, cho nên có chút quạnh quẽ.
Nhưng, tường thành rất rộng, cũng rất lớn, lúc này lại là ban đêm, trừ phi xếp đầy người trên tường thành, nếu không muốn ngăn một đội tinh nhuệ nhỏ tiến vào, thực sự rất khó khăn.
Đám Trịnh Phàm cẩn thận đi tới dưới tường thành, Tiết Tam bắt đầu cột dây thừng cùng dùng thiết trảo leo lên.
Nhìn động tác linh xảo của Tiết Tam, quả không hổ là thích khách.
Tiết Tam tới điểm nhất định, nhìn bố trí tuần tra, liền cố định thiết trảo, ném hai sợi dây thừng xuống.
A Minh cùng người mù Bắc mỗi người một cái leo lên.
A Minh dùng tốc độ nhanh nhẹn leo lên, còn người mù Bắc thì tiêu sái hơn nhiều, chỉ dùng hai tay mượn chút lực của dây thừng, sau đó dùng niệm lực tự đẩy bản thân lên, tốc độ còn nhanh hơn A Minh không ít.
Chờ hai người tới nơi, Trịnh Phàm, Tứ Nương cùng Phiền Lực mới bắt đầu leo lên.
Rốt cục, Trịnh Phàm tới trên tường thành, đã thấy trên tường có hai bộ thi thể Càn binh.
Có Tiết Tam cùng người mù lên trước, thực sự có vô số phương pháp lặng lẽ giết hai tên Càn binh tuần tra.
Tất cả đã leo lên, bắt đầu đi hướng thang xuống thành.
Đương nhiên, vẫn là người mù dẫn đầu, có hắn đi đầu, thi thoảng báo điểm nào có tuần tra cho mọi người, nếu không thể tránh thì liền để A Minh hoặc Tiết Tam giải quyết.
Cứ như vậy, sáu người thuận lợi vào trong thành.
Cửa thành có chừng hai mươi tên sĩ tốt, dựa trái dựa phải, nhưng lại không có ai ngủ.
- Chuẩn bị động thủ đi.
Trịnh Phàm rút đao.
Phiền Lực khẽ vỗ lên ngực, đưa ta nắm một cái xe thồ lớn bên cạnh, giơ ngang trước người, sau đó xung phong!
Làm như vậy, chính bởi vị trí hiện tại của bọn hắn cách cửa thành khá xa, mà ở giữa lại không có vật gì che chắn.
Sĩ tốt canh cửa phản ứng lại, có người bắt đầu kêu to, có người giương cung lắp tên.
“Vèo vèo vèo!!!”
Hơn mười mũi tên bay tới, trên canh lâu cũng có xạ thủ gia nhập.
Những mũi tên này đều bị xe thồ trên tay Phiền Lực cản lại, đám người thuận lợi chạy băng băng sau lưng Phiền Lực.
Tiết Tam nhún người, dùng một phương thức cực khoa trương nhảy lên tháp canh, rất nhanh, tiếng kêu đau đớn liền truyền xuống, đã không còn mũi tên bắn xuống.
Mà bên dưới, đám Trịnh Phàm vọt tới trước cửa thành, Phiền Lực gào lớn đập xe thồ trong tay xuống, bốn năm tên Càn binh lập tức bị đập bay.
Người mù Bắc mở lòng bàn tay, tinh thần lực tràn ra ngoài, nắm tên Càn binh phía chéo lập tức sững tại chỗ, không thể động đậy.
Tứ Nương huy động ngón tay, từng cây kim thêu bắn ra ngoài, lần này, Tứ Nương cũng không hề truy cầu vẻ đẹp nghệ thuật, kim thêu không chút lưu tình xuyên qua trái tim từng tên Càn binh.
Phiền Lực đập nát cỗ xe, lập tức rút lưỡi búa trên lưng, đám Càn binh trước mắt không ai đỡ nổi một hiệp của hắn, người đỡ được thì bị đập chết, người không đỡ được thì bị chém chết.
A Minh nhìn vào hư vô, xuất hiện sau lưng hai tên Càn binh, móng tay âu yếm nhẹ nhàng quét qua hai cái cổ của bọn nó, hai tên Càn binh xụi lơ trên đất.
Chính vì vậy, chờ Trịnh Phàm cầm đao xông tới, đã không có người để hắn chém, khiến hắn có chút lúng túng.
- Mở cửa thành!
Phương thức tác chiến mà bọn hắn đề ra rất thành công, thậm chí có thể nói là thành công rực rỡ, tuy rằng không thể tránh việc tạo ra tiếng động, đám Càn binh từ các nơi không ngừng đổ về, nhưng Phiền Lực gầm lên giận dữ, mấy người đồng thời hỗ trợ, cửa thành, đã bị đẩy ra.
Bên ngoài, tiếng móng ngựa nổ vang!
…
Trang 129# 2