Chương 257: Trốn
- Mạnh huynh, Mạnh huynh.
Văn Lạc gọi Mạnh Củng lại.
- Văn tiên sinh.
- Mạnh huynh ngươi quá lỗ mãng, cớ gì mà phải chống đối Vương gia như vậy?
- Ai, thực sự là Vương gia có ơn với ta, ta không đành lòng lừa gạt ngài.
- Văn mỗ biết Mạnh huynh là người có đại năng lực, nhưng kính xin Mạnh huynh nghĩ lại, nếu bản lãnh của Mạnh huynh bị mai một, không phải là tiếc nuối của Đại Càn ta sao?
- Đa tạ Văn tiên sinh chỉ điểm.
- Mạnh huynh nói quá lời, bên phía Vương gia ngươi không cần lo, tính Vương gia vốn tốt, đúng rồi, ta đã sai người chuẩn bị rượu thịt, nay trời lạnh đất đông, nếu Mạnh huynh không chê, chi bằng theo ta vào thư phòng uống vài chén làm ấm cơ thể.
- Đa tạ Văn tiên sinh, có điều, ta còn phải đi xem đám thổ binh kia, nơi này là nội thành, ta sợ bọn hắn sẽ làm loạn.
- Ha, cũng đúng, ha ha, nếu không có Mạnh huynh dẫn đầu, Văn mỗ cùng Vương gia thực đúng là không dám tới bắc tuyến này, gần đây, đám Yến cẩu làm ầm không ai nghỉ được. Đúng rồi, nếu Văn mỗ nhớ không lầm, Lang Thổ binh của Mạnh huynh được thu xếp ở kho hàng thì phải?
Bởi chuyện lần trước, lại thêm thương lộ đã đoạn, cho nên kho hàng Miên Châu thành đã được dời trống.
- Đúng vậy, cũng nhờ có Vương gia nói giúp, nếu không tri phủ Miên Châu thành chưa chắc đã đáp ứng dễ như vậy.
- Thổ binh tính khí khó thuần, tri phủ lo lắng cũng là chuyện đương nhiên, Mạnh huynh không nên để bụng.
- Văn tiên sinh nói quá lời.
- Như vậy đi, Văn mỗ cùng Mạnh huynh đi xem những Thổ binh kia, quan viên Miên Châu thành này mới bị thay một loạt, không biết bọn hắn có sắp xếp tốt cho năm ngàn Thổ binh được không.
- Tiếng động ở đây vậy?
Văn Lạc có chút sốt sắng, bắc địa Càn quốc của bọn hắn đang có giao tranh với Yến quốc, tuy rằng còn chưa tới mức tác chiến binh đoàn, nhưng các chi bộ đội nhỏ của Yến quốc vẫn không ngừng đột kích gây rối.
Điều quan trọng nhất, tòa thành hiện tại của bọn hắn, mới bị Người Yến công phá không lâu!
Thực sự không đáng tin như một tên nam nhân mới ngoại tình, thành mới bị phá, thực khó khiến người trong thành có cảm giác an toàn.
- Nguy rồi, cửa bắc có vấn đề, đám Yến cẩu lần trước cũng vào qua cửa này.
Văn tiên sinh vừa nghe hai chữ “Yến cẩu” lập tức có chút sợ hãi.
Hắn không giống Mạnh Củng, hắn chỉ là một tên tú tài của vương phủ, nghề phụ là sư gia cho Vương gia, chủ nghiệp là nói chuyện giải bồn cho Vương gia mà thôi.
Vừa rồi có phân tích đại thế thiên hạ thế nào đi nữa, cũng không thể ảnh hưởng tới bản chất quan văn nhát cáy của hắn được.
Mạnh Củng hít một hơi thật sâu, cầm vai Văn tiên sinh lay động, quát:
- Văn tiên sinh, nhanh thông báo bảo hộ Vương gia, ta đi điều động Thổ binh!
- Được… tốt…
Văn Lạc nuốt nước bột cái ực, lập tức xông về phía phủ nha.
Mạnh Củng không chút dừng chân, trực tiếp tiến về phía kho hàng.
Không chạy bao xa, đã thấy một đám nhân ảnh xuất hiện, đám người này mặc áo hắc thanh, đầu cuốn vải, trên tay cầm đủ các loại vũ khí.
Người đứng đầu cưỡi ngựa, khoác hồng bào, đầu đội quan sai, rõ là một nữ quan chừng ba mươi tuổi.
Chưa đợi Mạnh Củng mở miệng, nữ nhân này đã hô:
- Mạnh Tướng quân, phía bắc có loạn?
Hiển nhiên, đám Thổ binh này nghe tiếng động ở cửa bắc đã lập tức vọt ra, điều này khiến tâm trạng Mạnh Củng tốt hơn một chút, hắn cũng không kịp nhớ lễ nghi, lập tức tiến lên nói với nữ nhân trên lưng ngựa:
- Đạt Hề phu nhân, cửa bắc có vấn đề rồi, có thể là Yến cẩu lại tới.
Nghe Người Yến tới, Đạt Hề phu nhân không chút rối loạn, thậm chí loáng thoáng thấy được vẻ hưng phấn.
Đám Thổ binh phía sau cũng kích động, tuy rằng bọn hắn được trang bị rất kém, ngay cả giáp bông cũng ít người có, nhưng lúc này lại đều hưng phấn huýt dài.
- Đạt Hề phu nhân, hạ quan không rõ đám Yến cẩu này đã đoạt được cửa bắc hay chưa, thủ binh trong thành này phân tán, nếu cửa bắc đã bị công phá, kính xin phu nhân phát binh khống chế đại cục.
- Người Yến tới, bổn phu nhân đương nhiên muốn đánh, nhưng Mạnh đại nhân, dựa theo thương nghị lúc trước, một cái đầu Người Yến, giá năm lượng bạc!
- Tất nhiên!
Mạnh củng lập tức vỗ ngực, sau đó nhanh chóng chỉ về phía phủ nha:
- Phu nhân yên tâm, trong phủ nha có một vị Vương gia của Đại Càn ta, hôm nay phu nhân hộ được thành này, chẳng khác nào cứu tính mệnh Vương gia, Vương gia cùng triều đình tất không keo kiệt.
Lang Thổ binh, kỳ thực là lính đánh thuê.
Lúc Thứ Diện tướng công bình định phản loạn tây nam, từng chủ động thu phụ một chi Thổ binh, dựa vào sức mạnh của bọn hắn cuối cùng bình được loạn.
Sau đó, mỗi khi nội địa Đại Càn phát sinh phản loạn hoặc tạo phản, cũng thường điều Lang Thổ binh đi hỗ trợ.
Đám Thổ binh này tuy được trang bị kém, nhưng tác chiến cực dũng mãnh, hung hãn không sợ chết!
Chỉ là, tuy rằng danh nghĩa bọn hắn là con dân Đại Càn, cũng thừa nhận Hoàng thất Đại Càn, nhưng kỳ thực, bọn hắn ở Tây nam chẳng khác nào một vương quốc độc lập.
Đương nhiên, muốn tiền thưởng cũng là điều dễ hiểu, triều đinh nuôi binh còn phải trả quân lương, lúc chém được địch cũng có thể đổi tiền thưởng quân công, đám Lang Thổ binh này từ tây nam tới phương bắc, tự nhiên không thể làm không công cho Hoàng đế Đại Càn.
Được Mạnh Củng đảm bảo, Đạt Hề phu nhân khẽ hé miệng, một tiếng huýt dài vang lên, mang theo sát khí leng keng.
- Các huynh đệ, theo ta giết người Yến!
Đạt Hề phu nhân xông lên trước, đám Lang Thổ binh anh dũng đi theo, bước đi như bay, tựa như từng đầu báo săn đan rảo bước.
Bọn hắn là con dân của núi rừng, đôi chân này giẫm trên sơn đạo như đất bằng, giờ chạy trên đất bằng thực sự, tự nhiên cũng càng mau lẹ, dù Đạt Hề phu nhân cưỡi ngựa đi trước, nhưng đám Thổ binh cũng không hề bị bỏ lại sau.
Mạnh Củng cũng lập tức chạy theo, lúc đi ngang qua phủ nha, Mạnh Củng còn thấy đám hộ vệ đỡ Vương gia ra cửa.
- Vương gia!
- Mạnh Tướng quân, người Yến đánh tới?
Nghe được tin cửa bắc truyền tới, Phúc Vương vốn chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi trực tiếp nhảy dựng lên, đương nhiên nhảy cũng không cao, sau đó trực tiếp ngã xuống đất.
- Vương gia, kính xin ngài mau né tránh, không nên ở phủ nha này.
Mạnh Củng là quân nhân, cha từng là thủ hạ đại tướng dưới trướng Thứ Diện tướng công, đương nhiên không tin vào may mắn đơn thuần.
Không để Phúc Vương ở lại phủ nha, chính bởi cái mục tiêu này quá rõ ràng, lần trước đám người Yến công thành, hẳn đã hỏi qua dân bản xứ, qua cửa liền lập tức xông về phía phủ nha.
Phúc Vương sợ tới sóng mỡ run rẩy.
Hắn chỉ là một tên phiên vương, tuy nói lòng dạ sắc bén, nhưng là phiên vương bị đóng ở đất phong “nuôi heo”, hắn cũng chưa từng trải qua chiến trận chân chính.
Nhưng lúc này, Phúc Vương vẫn không chút do dự lấy ra một phần Thánh chỉ vàng óng ảnh từ trong áo, đưa cho Mạnh củng, dùng âm thanh run cầm cập hô:
- Mạnh Tướng quân, cầm vật này có thể điều động quân trú trong Miên Châu thành, còn có…
Phúc vương xoay người chỉ đám hộ vệ bên cạnh:
- Những hộ vệ này, để lại hai người đỡ bản vương là được, còn lại đều theo ngươi, đã làm việc, bên người không thể không có người.
Văn Lạc vừa nghe, lập tức sửng sốt muốn can,
Nhưng Mạnh Củng đã nói trước:
- Còn an toàn của ngài?
- Nếu thành bị phá, bản vương nào có thể an toàn, Mạnh Tướng quân mau đi đi, bản vương, bản vương tìm nơi trú ẩn.
- Đa tạ Vương gia tín nhiệm!
Phụ thân của Mạnh Củng vì chuyện của Thứ Diện tướng công mà bị triều đình chèn ép, âu sầu thất bại mà chết, Mạnh Củng cũng bị cha liên lụy, quan chức không thuận, lần này kỳ thực hắn chỉ được phái ra dẫn đường Thổ binh bắc tiến, nên đối với tín nhiệm của Phúc Vương hôm nay, hắn thực vô cùng cảm kích.
- Văn tiên sinh, kinh xin bảo vệ Vương gia! Các ngươi, theo ta!
Mạnh Củng không chút khách khí dẫn theo phần lớn hộ vệ Vương phủ đi, đuổi tới phía cửa bắc.
Văn tiên sinh nâng Phúc Vương, hắn có thể cảm nhận được Phúc Vương đang run rẩy, Phúc Vương cũng có thể thấy Văn tiên sinh đang run rẩy, hai người đồng thời run lên, hơn nữa ảnh hưởng lẫn nhau, càng run càng mạnh!
Phúc Vương bỗng dở khóc dở cười:
- Văn Lạc a, mẹ kiếp là ngươi đỡ bản vương, hay là bản vương đang đỡ ngươi?
…
Trang 130# 1