Chương 258: Thổ Binh
Cửa bắc Miên Châu thành.
Đêm nay, đã bị một nhánh quân đội mở ra lần thứ hai.
Phiền Lực như một tòa thiếp tháp dựng ở phía trước, chuyên môn vồ giết những tên thủ tốt có ý tới gần cửa thành, người mù đứng sau Phiền Lực, giúp hắn giám sát những tên có thể bắn lén.
Trịnh Phàm cùng đám A Minh, Tiết Tam, Tứ Nương đồng thời xung phong, đám thủ tốt Miên Châu thành đã phản ứng nhanh hơn lần trước, không dễ bị đánh tan như vậy.
Nhưng lúc này, một chi kỵ binh từ ngoài cửa bước vào, đầu lĩnh không phải Lương Trình, mà là Hoắc Quảng.
Hoắc gia bọn hắn nhiều người, lại mới thu được ít thủ cấp, cho nên lần này để bọn hắn xông lên trước nhất.
Hơn trăm tên kỵ binh vọt thẳng giết tới, đám thủ tốt thấy kỵ binh vào thành, sĩ khí lập tức xuống tới đáy, lại thấy kỵ binh dũng mãnh vọt tới, lập tức bắt đầu chạy tán loạn.
Trịnh Phàm khẽ nhếch miệng cười, nội dung này, thực sự quen thuộc.
Làn sóng kỵ binh thứ hai cũng đã vào thành, lần nầy là Lương Trình tự thân xuất lĩnh Man binh.
Kỵ binh vào thành, đương nhiên không thể xông loạn, dù sao cửa thành cũng chỉ lớn như vậy, Lương Trình có thể xuất lĩnh từng thê đội bước vào, tránh cảnh hỗn loạn chen chúc.
Lương Trình xuất linh hơn hai trăm kỵ bước vào, Hoắc Quảng đã xuất linh tử đệ Hoắc gia xung phong về phía trung tâm thành.
Phủ nha.
Hoắc Quảng cùng tử đệ Hoắc gia đương nhiên đã được nghe qua quá trình lập công phá thành của Trịnh Phàm lần trước, trong phủ nha mới có đại nhân vật, đầu người trong phủ nha mới đáng giá.
Gia quyến tộc nhân của bọn hắn có thể giành được tự do hay không, tất cả đều dựa vào bọn hắn chém giết tranh thủ!
Nhưng, đúng lúc này, một tiếng huýt dài truyền tới, tựa như thợ san trong núi đang truy đuổi dã thú.
Ánh mắt Lương Trình ngưng lại, thân là một tên tướng lãnh ưu tú, hắn đương nhiên có bản lãnh của mình, trong đó, còn có thiên phú trực giác của một vị tướng lĩnh.
Thanh âm, khí thế vừa rồi.
Lương Trình lập tức hô:
- Trong thành có phục binh!
Trong thành quả thực có binh, nhưng lại không phải phục binh, bởi không ai có thể tính được, đám Trịnh Phàm lại lần thứ hai tới trong đêm nay.
Nhưng với Lương Trình hiện tại mà nói, bất kể đối phương có phải phục binh hay không, tình hình hiện tại, chẳng khác nào như vậy.
Lương Trình lập tức hạ lệnh:
- Quay đầu, lui!
Hắn đương nhiên có thể chọn cách xung phong, bất kể phía trước có phục binh hay không, hai bên chính diện xung kích, ai mạnh hơn thì thắng!
Nhưng Lương Trình không dám, không phải là hắn sợ, mà thân là thuộc hạ, hắn phải lo lắng cho Trịnh Phàm.
Đám kỵ binh này, đều là tài sản của Trịnh Phàm, là tài sản nhọc nhằn khổ sở tích cóp được, không thể đem ra đánh cược như thế.
Điều quan trọng nhất, trong thành, ưu thế của kỵ binh không được phát huy, thậm chí sẽ còn bị áp chế.
Lương Trình không thích đánh như vậy, đánh trận thì đánh trận, chết người cũng là chuyện đương nhiên, nhưng hắn không muốn, chờ lúc trở về, chủ thượng ngày ngày ngồi trên thành bảo, than thở tiếc sót.
Man binh sau lưng Lương Trình lập tức hô ứng, vẫn chưa trực tiếp quay người lui, nếu không sẽ trực tiếp đụng tới kỵ binh phía sau, lúc đó, muốn ra không được, muốn vào cũng không xong.
Bởi kỵ binh phía trước bỗng dừng lại, xác thực khiến kỵ binh phía sau có chút hỗn loạn, nhưng Lương Trình đã sớm sắp xếp tốt, hơi chút hỗn loạn, lập tức đã chỉnh tề rút khỏi.
Cùng lúc đó, Đạt Hề phu nhân đã xuất lĩnh Lang Thổ binh giết tới.
Trịnh Phàm có chút ngạc nhiên nhìn đám binh lính ăn mặc kỳ quái trước mắt, âm thanh người mù truyền tới:
- Chủ thượng, là Thổ ty Lang Thổ binh của tây nam Càn quốc!
Lập tức, người mù lập tức nói:
- Quá nhiều!
Đám Lang Thổ binh nhanh chóng lao tới, bọn hắn không giống Càn binh bình thường, biên quân Càn quốc vốn có một nỗi sợ khắc sâu với quân đội Yến quốc. Nỗi sợ này bắt đầu từ sự kiện trăm năm trước.
Nhưng đám Lang Thổ binh này thì không, bọn hắn nhìn thấy kỵ binh Yến quốc, lại như nhìn thấy từng thỏi bạc tỏa sáng!
Đường phố chỉ rộng có vậy, dẫn tới không ít Lang Thổ binh leo tường chạy băng băng, thậm chí chạy cả sang nóc nhà hai bên.
Bọn họ kêu to, la lớn, không chút e sợ.
Hoắc Quảng dẫn theo kỵ binh tiên phong, vốn đã xung phong về trước, mà thế tới của đám Thổ binh lại quá nhanh, hai bên căn bản không có cơ hội suy nghĩ, lập trực tiếp đụng vào nhau.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Tiếng va chạm truyền tới, kỵ binh cộng thêm chiến mã trực tiếp hất bay đám Thổ binh xung phong, không bay thì cũng bị đụng tới gãy tay gãy chân.
Nhưng rất nhanh, đám Thổ binh đã như thủy triều xông tới.
Bọn hắn nhảy xuống từ hai bên, ôm đám kỵ binh từ trên ngựa xuống, ôm lấy chân ngựa, hung hãn không sợ chết tranh thủ cho đồng bạn bên cạnh.
Thực sự, tình cảnh này, có chút giống một đám kiến không sợ chết, cắt xé một con voi lớn!
Phiền Lực vung búa, trực tiếp đánh bay một tên Thổ binh trước mắt, nhưng lập tức, cánh tay phải đã trúng hai mũi tên.
Từng mũi tên điên cuồng từ bốn phương tám hướng bắn tới.
- A a a a!!!
Phiền Lực gầm lên giận dữ, lại quét bay hai tên Thổ binh có ý đồ tiếp cận.
Người mù Bắc đẩy tay ra, muốn giúp Phiền Lực ngăn cản mũi tên, nhưng số lượng tên bắn tới thực sự quá nhiều, mà đám Thổ binh từ bốn phía không ngừng lao tới, ai nấy đều mau lẹ như báo săn.
Chỉ mảnh trong tay Tứ Nương không ngừng bay lượn, lạnh lùng cắt giết kẻ địch bên cạnh.
Trịnh Phàm cũng gầm lên, chém một tên Thổ binh.
Đúng lúc này, hơn nghìn tên thủ tốt từ hai bên tường thành chạy tới, trên tay đều cầm cung nỏ.
Đây là thủ tốt mà Mạnh Củng dùng Thánh chỉ để triệu tập tới, lúc nào, còn có càng nhiều thủ tốt từ các phía chạy tới.
- Bắn!
Mạnh Củng không chút do dự hạ lệnh xạ kích.
“Phốc!”
A Minh né người, che Tứ Nương lại, một mũi tên bắn vào bụng hắn, đỡ thay Tứ Nương một mũi tên.
Mà, trên người hắn cũng đã cắm ba mũi tên, đều là ngăn giúp đồng bạn.
Kỳ thực, trong chém giết chân chính, thực lực của một người rất khó đem lại tác dụng quyết định, bởi chiến tranh, không phải đấu một mình.
Ví như Trần Đại Hiệp lúc trước, ngược đám Trịnh Phàm, người mù cùng Tiết Tam tới không phản kháng được, nhưng đó cũng bởi bên Trịnh Phàm ít người, nếu đám Man binh Thúy Liễu bảo ở đó, Trần Đại Hiệp không trốn, e là khó tránh khỏi một chữ “Chết!”
Sa Thác Khuyết Thạch anh khí cái thế, cuối cùng cũng bại vong dưới tay thiết kỵ Trấn Bắc quân.
- Lui!
Trang 130# 2