Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 259: Lui Binh

Chương 259: Lui Binh



Lương Trình đã truyền lệnh lui, nhưng đám người Trịnh Phàm cũng không vội lui lại, một là tranh thủ thời gian cho kỵ binh phía sau, hai là muốn tiếp ứng đám Hoắc Quảng đằng trước.
Nhưng hiện tại, không lui không được.
Nghĩ hơi ích kỷ một chút, Trịnh Phàm không hề mong muốn sĩ tốt của hắn bỏ mạnh ở đây, nhưng càng không muốn bất luận thuộc hạ Ma vương nào của hắn tổn hại ở chỗ này.
“Gào!”
Phiền Lực lần thứ hai gầm lên giận dữ, tay phải cầm búa chém về phía trước, bức đám Thổ binh hung hãn bui một đoạn, lập tức xoay người, chạy bằng băng về phía cửa thành.
Trịnh Phàm đưa tay, nắm chặt tay một tên Man binh đưa tay đến, nhảy lên lưng ngựa, những người còn lại cũng vậy, được người của mình tiếp ứng lên ngựa, chỉ có Phiền Lực bắt đầu gia tộc, tốc độ của hắn còn nhanh hơn ngựa.
Những người còn đang cũng đang lùi lại, nhưng đám Hoắc Quảng vọt vào đầu tiên lúc trước, đã bị vây trong từng đợt sóng Thổ binh, đám Thổ binh dùng đủ các phương thức hất kỵ sĩ xuống ngựa, dù đám kỵ binh mặc đủ giáp trụ, nhưng cũng không để chống lại mảy may.
Tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.
Hơn nữa, bọn hắn đều là người cùng tộc, cho nên lúc Lương Trình vừa hạ lệnh, bọn hắn cũng không lập tức lui, mà muốn ở lại tiếp ứng tộc nhân.
Trì hoãn một chút như thế, dẫn tới toàn bộ đều bị vây lại.
Đương nhiên, điều này cũng giúp Man kỵ phía sau tranh thủ được thời gian.
Hai mắt Trịnh Phàm đỏ ửng, lửa giận thiêu đốt, đây không phải trò chơi, đám binh này đều là người sống sờ sờ.
Ma Hoàn như cảm ứng được nộ hỏa của Trịnh Phàm, muốn thức tỉnh, nhưng Trịnh Phàm lại cắn chặt răng, áp chế sự xao động của Ma Hoàn.
Hắn đồng ý tới phán đoán của Lương Trình, trong thành, kỵ binh không có ưu thế!
- A a a a!!!
Hoắc quang gầm thét, xích quang trên người thoáng hiện, dùng trường đao chém mấy tên Thổ binh, nhưng lập tức, một mũi tên đã bắn tới, xuyên đầu, sức mạnh mũi tên rất lớn, chỉ để lại một cái đuôi tên kẹt ở trên trán.
Bát phẩm Võ phu, chết trong chiến loạn thực sự có chút uất ức.
Tựa như lão giả Bát phẩm tháng trước, đối mặt với Thiết kỵ Man tộc.
Đạt Hề phu nhân thả cung tiễn trong tay xuống, ánh mắt nàng đảo qua giáp trụ trên người thi thể dưới đất.
Càn quốc cấm chỉ để khí giới tinh xảo như vậy rơi vào tay Thổ ty, nguyên nhân không nói cũng hiểu.
Nhưng nếu thu được trên chiến trường, vậy sẽ là của bọn hắn!
Đạt Hề phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa thành, Người Yến đang lui lại.
Một phần Thổ binh cắt thủ cấp cùng lột giáp trụ trên người thi thể kỵ binh, phần còn lại nhanh chóng phóng tới cửa thành.
Bọn họ muốn giết địch, thủ cấp, giáp trụ, chiến mã của quân đội Yến quốc đều là mê hoặc mà bọn họ không thể chống lại!
- Ô ô ô ô…
Đạt Hề phu nhân lần thứ hai huýt dài, nhưng không phải thu binh, mà là… truy kích!
Đám Thổ binh sôi trào, bọn hắn dùng toàn lực chạy băng băng, thậm chí đuổi ra khỏi cửa thành.
Đạt Hề phu nhân cưỡi ngựa xông theo, lúc ngang qua cửa thành, đã thấy Mạnh Củng kinh hoảng hô lớn:
- Phu nhân, không đuổi giặc cùng đường, không nên đuổi theo ra ngoài, không nên đuổi theo ra ngoài!
Đạt Hề phu nhân ngẩng đầu, nhìn qua Mảnh Củng trên thành, khóe miệng nhếch lên:
“Người Càn sợ người Yến như hổ, nhưng với nàng, người Yến cùng chỉ như thế!”
Trịnh Phàm ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về sau, hắn rất hận, bởi hắn biết rõ, trăm kỵ cùng với Hoắc Quảng đã nằm xuống ở đó, căn bản không thể đi ra nữa.
Điều này, có lẽ chính là sự tàn khốc của chiến tranh, ngươi tới ta đi, ta chém ngươi, ngươi cũng có thể chém ta.
Đây không phải trò chơi, trong trò chơi đánh xong một ván, tiếp tế một chút là có thể khôi phục binh lực.
Cũng không phải là binh lực không thể khôi phục, nhưng cái cảm giác nhìn binh dưới trướng ngã xuống, bản thân thua thiệt, thực sự khó chịu.
Cảm tính một chút, đám người kia đều là người sống sờ sờ, lúc hoàng hôn còn nói chuyện cùng nhau, nói muốn dẫn bọn hắn trở về, kiếm công sống tiếp.
Một đường hăng hái tới, giờ lại bị mưa gió thổi đi.
Có thể, đây là một cửa ải không thể không trải qua, dù Trịnh Phàm đã từng nghĩ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thực sự xảy ra trước mắt, hắn mới hiểu được bản thân chưa chuẩn bị đủ.
Thời khắc này, hắn bỗng có chút hiểu vì sao vị quận chúa kia vì thu chiến công, mà đem hơn hai ngàn dân phu làm mồi nhử, nếu nhất định phải có người chết, vậy chủ động chọn một số người chết đi, chỉ cần có thể nắm được thời cơ chiến đấu.
Trịnh Phàm như một tiểu thương nhỏ, tiền vốn không lớn, tiền lợi cũng không nhiều, nhưng được cái an ổn, mỗi ngày luyện công xong đều có thể gãi chân hút thuốc đếm tiền.
Hắn mong chờ tài sản của bản thân được như đại hộ, nhưng khi hắn tiếp cận cơ hội đó, hắn mới phát hiện, tâm thái của bản thân vẫn chưa đặt lên vị trí chính xác kia.
Không thua nổi, không chịu thiệt nổi.
Nhưng, lý tính có thể khống chế, còn cảm tính lại không thể điều khiển.
Mãi cho tới khi, Trịnh Phàm lần thứ hai quay đầu, nhìn thấy đám Thổ binh “Ô ô ô” truy kích.
Ánh mắt hơi ngưng lại, thầm run lên, nhưng hắn lập tức đưa mắt nhìn về phía trước, vị trí của Lương Trình, Trịnh Phàm cũng không hạ lệnh bao biện làm thay, bởi hắn tin Lương Trình sẽ có lựa chọn chính xác nhất.
Việc chuyên nghiệp, cần người chuyên nghiệp làm.
Giờ đây, trong lòng hắn chỉ còn một suy nghĩ, đối phương khiến bọn hắn chịu thiệt, vậy hắn, muốn làm chết đối phương!

Lương Trình hạ lệnh lui binh kịp thời, cho nên trừ bỏ trăm kỵ binh đi theo Hoắc Quảng hy sinh, những người còn lại đều không chịu quá nhiều tổn thương.
So với bộ dạng phẫn nộ của Trịnh Phàm, Lương Trình lại rất lạnh nhạt, đây là chiến tranh, sinh sinh tử tử, người cũ đi người mới tới, quả thực quá bình thường.
Lần này thất lợi, chỉ là không được may thôi.
Đánh trận, vĩnh viễn không thể hy vọng nữ thần may mắn luôn quan tâm ngươi.
Thẩm thấu, đoạt thành, mở cửa thành, đều rất thuận lợi, nhưng ai biết ở trong lại có nhiều Thổ binh tới vậy.
Còn nếu nói bọn hắn bất cẩn, không sớm điều tra tốt, vậy thực cũng không đúng, đây vốn là một lần tập kích, tập kích thì vốn đã có tính đánh cược, hơn nữa ngươi cũng không thể để thăm dò hết tất cả mới bắt đầu tập kích, thứ nhất là gia tăng nguy cơ bị phát hiện, thứ hai là nếu trì hoãn, sáng mai còn đánh lén cái rắm?
Đối với bản thân Lương Trình mà nói, chỉ tổn hại bộ phận Hoắc Quảng cũng không hề lớn, bởi bên cạnh còn một ngàn bốn trăm kỵ.
Thậm chí, Hoắc Quảng chết ở trong, cũng có nghĩa là người dẫn đầu Hoắc gia ở Thúy Liễu bảo đã mất, càng thuận tiện cho bọn hắn khống chế những người Hoắc gia còn lại.
Suy nghĩ này tuy có chút âm u, nhưng nó lại là sự thực, từ cổ chí kim, chuyện mượn tay địch để diệt dị kỷ trong nội bộ thực sự nhiều không kể xiết.
Lương Trình là kẻ cầm binh từ thời thượng cổ, sớm đã rõ không thể rõ hơn, Hoắc Quảng chết, sau trăm người Hoắc gia sẽ như rắn mất đầu, nhanh chóng bị phân hóa hấp thu, rất nhanh, sẽ không còn là người Hoắc gia, mà chỉ còn là binh Thúy Liễu bảo.
Có điều…
Khóe mắt Lương Trình ánh lên, nhìn qua Tả Kế Thiên đang thúc ngựa lao nhanh.
Tả Kế Thiên không chú ý một đầu viễn cổ đại Cương thi đang nhìn chằm chằm, nếu không tất bị dọa sợ.


Trang 131# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất