Chương 260: Đuổi Theo!
- Ô ô ô ô!!!!
Đúng lúc này, Lương Trình nghe được một tiếng huýt dài.
Hắn quay đầu nhìn lại phía sau…
Hắn thấy Thổ binh đã chạy ra khỏi thành, hắn thấy một đám bộ binh đang đuổi kỵ binh?
Cục diện này, biến hóa này, khiến Lương Trình bỗng có chút hoài nghi…
Liệu… có phải một cái bẫy?
Bởi chiêu này của đối thủ, thực sự khiến Lương Trình không thể hiểu nổi.
Tựa như trong một cuộc thi toán, vòng thứ nhất kém đối phương tới 4 điểm, vòng thứ hai đột nhiên nhìn thấy đối phương viết một cộng một bằng ba.
Nhưng rất nhanh, Lương Trình lại thoải mái, bởi hắn hiểu ra, chiến tranh do thám giữa hai bên đã sớm bắt đầu, dựa vào quan hệ thương mậu, hai bên đã thả không biết bao nhiêu ám tuyến vào nhau.
Mà chuyện Càn quốc điều Thổ binh từ tây nam tới phía bắc, lục Hoàng tử cũng đã thông qua mạng lưới tình báo truyền tới Thúy Liễu bảo.
Lang Thổ binh, là binh của Thổ ty tây nam Càn quốc, bọn họ rất dũng mãnh, mấy chục nắm trước từng tạo thành một mảnh thế cuộc thối nát.
Nhưng bọn họ cũng có một vấn đề, vấn đề này, kỳ thực không có quá nhiều quan hệ với cá nhân bọn họ, không phải dũng khí, trang bị… mà là ý thức chiến tranh cùng tư duy.
Tựa như Trung Quốc từng dùng mã tấu để đấu với súng ống Tây Dương.
Đây là chênh lệch tư duy, chênh lệch nhận thức, mà loại chênh lệch này, nhiều lúc sẽ tạo thành hậu quả cực khủng bố, ảnh hưởng của nó thậm chí còn vượt xa sự chênh lệch về khí giới.
Tây nam Càn quốc là vùng núi, bọn hắn không phải không có ngựa, nhưng ngựa lại rất thấp bé, tuy có thể chở người, nhưng phần lớn là để chở hàng.
Lúc các Thổ ty ở tây nam Càn quốc tạo phản, Càn quân mấy lần bình loạn thất bại, cũng bởi đám Thổ binh này mượn địa hình rừng núi, dùng các phương pháp tập kích quấy rối, chia nhỏ, đánh lén… khiến quân đội Càn quốc vô cùng chật vật.
Trong rừng núi, chiến mã vốn khó tạo thành tác dụng thực sự, đồng thời, kỵ binh Càn quốc vốn cũng không quá mạnh.
Cũng bởi vậy, khiến Đạt Hề phu nhân cùng Thổ binh dưới trướng nàng, chưa trải qua bài học kỵ binh thực sự, cho nên, mới chọn dùng bộ binh truy kích kỵ binh.
Kỵ binh, đương nhiên không có gì là xa lạ, Thổ ty cũng có kỵ binh, cho nên với bọn hắn, kỵ binh cũng chỉ tới vậy.
Nhưng ngựa của Yến quốc thì khác, lý giải đối với chiến thuật dùng kỵ binh của Yến quốc không phải là đám Thổ ty của Càn quốc có thể hiểu được.
Bởi mấy trăm năm qua, Yến quốc vẫn có một vị sư phụ hướng dẫn cực tốt, vị sư phụ này không ngừng truyền dẫn kỹ thuật dùng kỵ binh, mà trăm năm gần đây, Yến quốc trò giỏi hơn thầy, đánh sư phụ ngã trái ngã phỉa.
Vị sư phụ này, đương nhiên là Man tộc.
Man tộc cũng là bộ tộc hiểu rõ kỵ binh nhất thế giới, nhưng kỵ binh mạnh nhất đương đại, là ở Yến quốc!
Ánh mắt Lương Trình lóe lên một vệt sát khí.
Hắn hiểu rõ, chủ thượng của hắn đang đau lòng biết bao, như vậy, để hắn an ủi chủ thượng đi.
Lương Trình giơ tay.
Mấy ngày nay, binh mã Thúy Liễu bảo học được một bài học quan trọng nhất, chính là “Nghe lệnh!”
Dưới chỉ thị của Lương Trình, đám người bắt đầu giảm tốc độ lại.
Nếu đối phương đã muốn đuổi, vậy bọn hắn cũng phối hợp, cho đối phương được chạy nhiều một chút.
Hai chân các ngươi có chạy nhanh, sức chịu đựng có bền bỉ, nhưng có thể so với bốn cái chân ngựa được sao?
Trên lâu thành, Mạnh Củng nắm chặt trụ tường, lòng vô cùng nôn nóng, bởi hắn thấy, đám kỵ binh Yến quốc kia không hề có chút tán loạn, mà là đang lui lại!
Lui lại so với chạy tán loạn là hai việc hoàn toàn khác nhau, đồng thời, cũng rất có thể mang hai ý nghĩa cùng kết quả khác nhau.
Mạnh Củng hô to, để thủ tốt gõ chiêng gọi đám Thổ binh trở về.
Nhưng, không có tác dụng.
Đám Thổ binh đã điên cuồng.
Hơn nữa, xưa nay bọn hắn vốn không nghe người khác nói.
Trong thành còn có hơn một ngàn Thổ binh cứu trị tộc nhân, đồng thời rạo rực cắt chém thủ cấp cùng lột giáp trụ của đám Hoắc gia.
Bọn hắn nghe tiếng đám Mạnh Củng trên thành gõ chiêng, nhưng cũng chỉ cười cười, không để ý lắm, thậm chí ánh mắt còn lộ vẻ khinh thường chẳng đáng.
Càn nhân các ngươi vô dụng, sợ đám Yến quốc, nhưng chúng ta không sợ, người Yến cũng chỉ đến vậy!
Mạnh Củng la lớn, lại không thể để Đạt Hề phu nhân quay đầu lại, Mạnh Củng hiểu rõ, năm đó, kỳ thực có một người, có thể khiến đám Thổ ty này nghe lệnh.
Đó chính là Thứ Diện tướng công, có Thứ Diện tướng công, sức chiến của tây quây Càn quốc từng được tăng lên một quãng lớn, các Thổ ty mà hắn thu phục cũng đều nghe lệnh.
Khi đó, trong triều còn có người nói, nếu toàn lực ủng hộ Thứ Diện tướng công, Đại Càn bọn hắn đã có thể rửa sạch sỉ nhục năm đó của Trấn Bắc hầu đời đầu!
Nhưng, không có chuyện đó!
Dưới chính sách uy bức lôi kéo, các Thổ ty cũng coi như an thuận, nhưng Mạnh Củng hiểu rõ, không có Thứ Diện tướng công áp chế, an thuận này chỉ là lớp da ngoài mà thôi.
Bọn họ, thực sự cho rằng kỵ binh Yến quốc cũng chỉ như Càn quốc sao?
Bọn họ, thực cho rằng lần này chỉ như đi bình định đám lão nông nổi loạn sao?
Nếu như Yến quốc chỉ như thế, Đại Càn đã sớm bắc phạt từ bao đời?
Mạnh Củng có chút bất đắc dĩ, hiện hắn chỉ hy vọng tên tướng lĩnh Yến quốc kia bị dọa sợ không dám quay đầu.
Rõ ràng đang thắng thế, nhưng Mạnh Củng không dám có bất kỳ vui sướng.
Lòng đầy kinh hoảng cùng bất an gầm lên, tàn nhẫn đấm một quyền lên tường, mắng:
- Tặc nương!
…
Đám Thổ binh đương nhiên không cảm nhận được sự phẫn nộ của Mạnh Củng, nhưng bọn hắn lại thấy… có chút mệt mỏi.
Thổ binh cũng là người, tuy sức chịu đựng tốt, giỏi chạy nhưng một hơi đuổi xa như vậy, Miên Châu thành phía sau đã có chút mơ hồ.
Có thể nói, nếu không phải khoảng cách hai bên đang không ngừng bị rút ngắn, nếu không phải đối phương lo chạy không phản kích, đám Thổ binh cũng sẽ không đuổi xa như vậy.
Đạt Hề phu nhân cũng không hiểu được sự đáng sợ của kỵ binh, nhưng nàng là quả phụ thống ngự cả một sơn trại, tự nhiên cũng không thể quá kém, nàng cũng nhận thấy đám thủ hạ của mình đã có chút mệt mỏi.
Thời khắc này, với trực giác của một nhà quân sự, bản năng muốn nàng hạ lệnh quay đầu, nếu thực không đuổi kịp, vậy không đuổi nữa.
Hoặc, cắn rắn đuổi thêm một lúc? Chỉ một lúc?
Đạt Hề phu nhân không hề biết, trong quá trình bộ binh truy kích kỵ binh đầy quỷ dị này, đám kỵ binh đi trước nhất đã bắt đầu quay lại vòng quanh.
Trịnh Phàm cũng chú ý tới biến hóa của binh mã dưới trướng, tên Man binh kéo hắn lúc nãy cũng đã nhảy sang ngựa khác, để hắn một mình một ngựa.
Chuẩn bị động thủ.
Muốn ngừng tay, Đạt Hề phu nhân thầm nghĩ.
Bởi nàng nhạy bén phát hiện, con mồi của nàng, đã ít hơn trước không ít.
Trang 131# 2