Chương 262: Đóng Cửa Thành Đi
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Nhưng Trịnh Phàm không định chờ mười năm.
Cho nên Lương Trình vừa hạ lệnh, Trịnh Phàm lập tức cắn chặt môi, giơ đao trong tay, hắn, rất thích cảm giác này, cảm giác ngươi vừa chém ra một đao, quay đầu một cái, ta lại chém chết ngươi, thực sự rất sảng khoái.
Kỳ thực, nộ hỏa của đám tử đệ Hoắc gia còn cao hơn Trịnh Phàm, bởi Trịnh Phàm chỉ mất tiền, còn bọn hắn, là mất thân nhân.
Đám Man binh lần trước từng cùng Trịnh Phàm vào thành, vốn tưởng lần này vẫn xe nhẹ đường quen, không nghĩ tới lại bị đuổi chạy.
Đám Man binh tự nhiên không dám phẫn nộ với Trịnh Phàm, nhưng bọn hắn cũng có đối tượng để khinh bị, ví như quân Càn quốc.
Cho nên, lúc trước ăn quả đắng, khiến bọn hắn không thể nhịn được!
Móng ngựa đạp lên đại địa, lập tức tạo thành nhịp điệu dền vang, đám Lang Thổ binh đã tan vỡ, bọn họ thậm chí đem phía sau giao cho địch vung mã tấu.
Bọn họ bị chến mã vô tình đánh bay, bọn họ bị mã tấu lạnh lẽo cắt chém, tính mạng, thân thể cứ vậy mà ngã xuống.
“Phốc!”
Trịnh Phàm một đao chém bay một tên Thổ binh, máu tươi bắn lên đầy người, nhưng hắn cũng không có tâm tình đi thưởng thức, tiếp tục xông về trước.
Thổ binh tựa như lúa trong ruộng, bị lạnh lùng thu gặt, từng mảnh từng mảnh ngã xuống.
Một số tên Thổ binh gan dạ quay đầu, không cam lòng chạy trốn, nhưng dưới đại thế, số ít kiên trì thực sự chẳng để lại tác dụng.
Chỉ cần có chút ít chống lại, lập tức liền bị đánh tan, căn bản không cho bất kỳ cơ hội tổ chức chống lại.
Đây là một trạng chém giết, một hồi tàn sát của kỵ binh dưới trướng Trịnh Phàm.
Đám người truy kích, vây quanh con mồi, mỗi người đều ra sức vung vẩy mã tấu, phát tiết phẫn nộ cùng kìm nén trong lòng.
Ra ngoài lăn lộn, nhất định phải biết có đi có lại!
Cách tốt nhất để rửa sạch sỉ nhục, đó chính là chém giết đối phương.
Đám Thổ binh cũng không hiểu, tại sao trước đó bọn hắn mới đẩy lui đám kỵ binh này, trước sau chỉ một chớp mắt đã biến thành ma quỷ kinh khủng như vậy?!
Đạt Hề phu nhân có chút hiểu ra, nhưng đã không còn thời gian cho nàng nghĩ lại cùng hối hận.
Nàng bỗng hiểu, tại sao Càn quốc có thể bình định phản loạn tây nam, lại sợ Yến quốc tới vậy, bởi đám Yến quốc này, thực sự đáng sợ.
Đặc biệt, trên một mảnh bình nguyên như thế!
Chiến mã của đối phương, so với ngựa mà bọn họ nhìn thấy ngày thường cao hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói là hai loại sinh vật hoàn toàn khác biệt.
Thuật cưỡi ngựa của đối phương, phối hợp nhịp nhàng ăn khớp, cũng tốt hơn quân đội Càn quốc mà bọn hắn thấy quá nhiều lần.
Thứ đáng sợ nữa, chính là mũi tên, rõ ràng là đang cưỡi chiến mã lao nhanh, lại có thể bắn chính xác tới vậy, từng loạt tiễn kia, bắn nát sĩ khí cùng dũng khí của bọn họ.
Bởi, trong đội ngũ của Trịnh Phàm, còn có hơn bốn trăm Man kỵ, kỵ xạ, chính là năng lực thiên bẩm của bọn hắn.
Lại thêm đám tử đệ môn phiệt mà Trịnh Phàm tiếp nhận, tố chất vốn đã cao, nếu không phải Yến Hoàng muốn đánh nát môn phiệt, Trịnh Phàm cũng không thể nhận được nhiều quân có chất lượng tốt như thế.
Nhà có tiền, có tài sản, mới có thể ăn no, mới có thể khỏe mạnh, mới có thể tập võ, mới có thể thoát khỏi vòng quay lao động sinh sản, truy cầu thứ khác, loại người này, chính là nguyên liệu luyện binh tốt nhất.
Nhờ phúc của Yến Hoàng, đám người mà Trịnh Phàm nhận này, không phải con cháu gia đình khá giả bình thường có thể so được, lại thêm thương lượng cửa sau với Hứa Văn Tổ, để tử đệ Hoắc gia đều tới chỗ Trịnh Phàm.
Năng lực kỵ xạ của bọn hắn, đương nhiên không sánh được với Man binh, nhưng cũng không kém quá nhiều, tuy Người Yến có chút bị nhiễm không khí văn nhân của Càn quốc, nhưng tư tưởng chủ lưu vẫn là cung ngựa kỵ xạ.
Quan trọng nhất, chính là tố chất nghe lệnh cùng phối hợp của bọn họ hơn Man binh rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân mà dù đã xây dựng doanh trại xong, nhưng người mù vẫn kiên trì chờ hình đồ môn phiệt tới, cơm ngon, vĩnh viễn không sợ muộn.
Thậm chí, Trịnh Phàm còn nhìn thấy người mù Bắc còn có thâm ý khác, đám người này đã thu thập xong, sau khi ngưng tụ lại độ trung thành, dựa vào tố chất ưu tú của bọn họ, ngày sau cũng có thể đem ra làm quan quân luyện tân binh.
Lúc trước ở trong thành, đám Thổ binh đánh tới, kỵ bịnh bị hạn chế quá lớn, bị đánh cho không kịp chuẩn bị, còn trước mắt, mới thực sự là tinh nhuệ chém giết!
Đạt Hề phu nhân lộ rõ trong quân, nàng cưới ngựa, lại thêm là một nữ nhân, ăn mặc nổi bật như vậy, thực sự như ngọn lửa chỉ đường trong đêm tối.
Đây cũng là nguyên nhân mà Trịnh Phàm không cả khoác áo choàng, mục tiêu quá lớn.
Trong quá trình xung phong, Lương Trình vẫn duy trì sức khống chế với kỵ binh dưới trướng, mạnh mẽ điều động hai chi kỵ binh trở về, lần thứ hai cắt chém Thổ binh, trong lượt này, Đạt Hề phu nhân cùng mười mấy tên Thổ binh bên cạnh bị bao lại.
Nhưng, mấy chục tên Thổ binh bên cạnh Đạt Hề phu nhân chính là hộ vệ trung thành nhất của nàng, lúc này, bọn họ không chút sợ hãi kỵ binh trước mắt, đồng thời xung phong, một lần nữa phá tan lỗ hổng vừa bị vây kín.
Cũng may Phiền Lực đúng lúc xuất hiện, một búa chém tới, sức mạnh khủng bố lại thêm quán tính của búa lớn, lập tức chém nát mấy tên Thổ binh muốn phá vây, trong lúc nhất thời, máu tươi bắn tung tóe.
Đây mới thực sự là dũng tướng, cũng là người đúng nghĩa dùng “Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai” trên chiến trường.
Võ dũng cá nhân rất khó lấy được hiểu quả trên chiến trường, nhưng trong chiến đấu quy mô nhỏ này, thực lực của Ma vương đã hoàn toàn hiển lộ.
Người mù, A Minh cùng Tứ Nương bắt đầu xuất thủ.
Tinh thần lực của người mù trực tiếp tác động vào chiến mã của Đạt Hề phu nhân, chiến mã lập tức phát điên, phá tan che chở của đám Thổ binh trước mắt, chủ động lao về phía Phiền Lực.
Phiền Lực đã giơ búa trong tay lên, nhưng, Đạt Hề phu nhân khẽ giẫm lên yên ngựa, thân hình lập tức bay lên, trường cung trong tay kéo căng, mũi tên bắn thẳng tới mi tâm Phiền Lực.
“Vèo!”
Mũi tên bắn ra, cũng may Phiền Lực đang giơ búa trên đỉnh đầu.
“Keng!”
Mũi tên bị văng ra, bản thân Phiền Lực cũng bị đẩy lui sau hai bước.
Hắn rõ ràng, nếu những vị trí khác bị trúng tên thì không sao, nhưng nếu đầu mà bị trúng tên, đoán chừng sẽ thực sự xong đời.
Không đợi Đạt Hề phu nhân đáp xuống, hai sợi tơ đã quanh chân nàng.
Đạt Hề phu nhân mất cân bằng ngã xuống, kỵ binh bốn phía nhanh chóng tiến thêm một bước bức bách Thổ binh.
Trịnh Phàm đang do dự có nên dùng sức mạnh của Ma Hoàn xuất thủ hay không, đã nghe Lương Trình hô:
- Chủ thượng!
Trịnh Phàm hơi chút sững người, vẫn thúc ngựa đuổi theo Lương Trình.
Đạt Hề phu nhân đã bị vây nhốt, có đám người mù, dù Đạt Hề phu nhân có vướng víu thế nào, muốn giải quyết cũng không phải vấn đề.
Lúc này, kỵ binh vẫn tiếp tục cắt chém tàn binh, đám Thổ binh tham lam truy kích bao xa, giờ khoảng cách thoát thân của bọn họ cũng xa bấy nhiêu.
Cũng trong lúc này, Lương Trình cùng Trịnh Phàm thúc ngựa rời vòng chiến, sau lưng Lương Trình còn có một trăm Man binh theo sát.
Rất nhanh, Trịnh Phàm liền hiểu Lương Trình muốn làm gì, là… một lần nữa đoạt môn!
Ngã ở đâu, đứng dậy ở đó!
Thừa dịp thế quân tan vỡ, lần nữa xông vào thành.
Đây quả thực là một phương lược cực lớn mật, nhưng cũng là một kế hoạch rất khả thi.
Mấy trăm Thổ binh chạy nhanh nhất đã chạy tới cửa thành, sau khi tan vỡ, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng vào thành.
Trên tường thành, Mạnh Củng nhìn tàn binh chạy về, lập tức nghiến răng, nếu có thể, hắn thực muốn gào lên với vị Đạt Hề phu nhân kia, nhưng hiện tại, Đạt Hề phu nhân có thể sống trở về hay không cũng là một chuyện khó nói.
- Đại nhân, đóng cửa thành đi!
Một tên giáo úy Miên Châu thành hô.
Tàn binh trở về, nhưng phía sau tàn binh còn có kỵ binh Yến quốc đuổi theo, nếu kỵ binh Yến quốc mà theo tàn binh vào thành, cục diện lúc đó sẽ tan vỡ.
Trang 132# 2