Chương 263: Ta Còn Bẩn Hơn Ngươi!
Lúc trước, kỳ thực Yến kỵ đã vào thành, nếu không có Thổ binh trong thành dũng mãnh đuổi giết ra ngoài, có thể tòa Miên Châu thành này đã lần thứ hai bị đánh hạ.
Nhưng giờ Thổ binh đã bị đánh vỡ, chờ đám Yến kỵ giết vào, ai có thể ngăn được bọn hắn?
Tên giáo úy này tự nhận bản thân không có bản lĩnh này, hắn cũng cho rằng, thủ hạ của hắn không có bản lãnh này.
Thực tế, việc này lặp đi lặp lại nhiều lần, đối với chiến tâm của thủ tốt Miên Châu thành, cũng là một loại đả kích khổng lồ.
Đồng thời, bởi lần trước Yến kỵ vào thành chỉ giết quan gia, không đồ thành cũng không lục soát toàn thành, cũng là một loại ám chỉ với đám sĩ tốt.
Đại khái: Thành có bị phá, ta cũng sẽ không chết!
Có thể, chỉ đám quan gia mới bị liên lụy, còn tiểu binh tầng chót bọn hắn, còn có thể liên lụy tới đâu?
Binh Càn quốc vốn là giai tầng thấp nhất trong xã hội, còn có thể kém được tới mức nào?
Mạnh Củng cũng nở nụ cười.
Nếu đổi là các tướng lĩnh khác ở đây, nhìn thấy tình huống như vậy nhất định sẽ hạ lệnh đóng cửa thành, nhưng hắn là Mạnh Củng.
Mạnh Củng đưa tay chỉ hơn ngàn Thổ binh trong thành:
- Giờ đóng cửa, ngươi thấy có thể ngăn được bọn hắn sao?
Thổ binh không bị ràng buộc bởi kỷ luật, cho nên vừa rồi lúc kết thúc, mới có hơn ngàn Thổ binh ở lại quét tước chiến trường, không theo Đạt Hề phu nhân đuổi giết ra ngoài.
Mà trước mắt, nếu Mạnh Củng dám hạ lệnh đóng cửa thành, không cho đám tàn binh ở ngoài giết vào trong, Thổ binh trong thành tuyệt sẽ không đi thông cảm với ngươi, cũng tuyệt không quan tâm tới cái gọi là đại cục, đao tiễn trong tay bọn họ sẽ lập tức nhắm tới càn quân trên thành.
Nếu trong thành diễn ra nội chiến, cổng thành có đóng hay không, còn có ý nghĩa sao?
Mạnh Củng vỗ giáp trụ, quyết định, giơ thánh chỉ trong tay, hô lớn với đám thủ tốt bốn phía:
- Thánh chỉ ở đây, toàn bộ cùng ta ra ngoài ngăn địch!
Mệnh lệnh này khiến đám Càn binh trên dưới tường thành có chút ngạc nhiên, ra khỏi thành? Đầu óc bị ngấm nước hả?
Đám Thổ binh lợi hại như vậy, ra khỏi thành đã bị người ta đánh tan tác, còn muốn chúng ta ra khỏi thành?
Mạnh Củng lần nữa quát:
- Vương gia ở trong thành, nếu hôm nay thành phá, trên dưới ngươi ta, tất cả đều bị khám nhà diệt tộc! Đừng cho rằng các ngươi có thể thoát!
Mạnh Củng rút đao, quát:
- Cầm theo trứng dái của các ngươi, theo lão tử xuống ngăn địch!
Mạnh củng đi đầu, hộ vệ vương phủ nhìn lẫn nhau, vẫn đồng thời xuống, người nhà của bọn hắn đều đang ở vương phủ, nếu Vương gia gặp chuyện, bọn hắn đều chịu tội bảo vệ bất lực, người nhà cũng bị liên lụy, cho nên, bọn hắn không có lựa chọn khác.
Càn binh bốn phía có chút do dự, nhưng thánh chỉ uy hiếp cùng với tính mệnh Vương gia ở đó, lập tức có người xuống theo, có người đi đầu, lại có người theo sau.
Đi tới cửa thành, Mạnh Củng dùng thổ ngữ nói với đám Thổ binh:
- Đạt Hề phu nhân rời thành bị Yến cẩu phục kích, chúng ta ra khỏi thành cứu phu nhân!
Đám Thổ binh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không tin càn nhân, nhưng bọn họ biết không thể để phu nhân gặp nguy hiểm, lúc này, không ít Thổ binh đã dừng hoạt động cướp đoạt chiến lợi phẩm trong tay, cầm đao cầm cung đuổi theo ra ngoài.
Mạnh Củng rời thành, phía sau hắn đã có một đám người đông nghịt.
Không có trận thế, cũng không có đội hình, nhưng Mạnh Củng vẫn dựa vào bản thân làm gương, dẫn theo Thổ binh cùng Càn binh lao ra ngoài.
Chỉ tới đây, Mạnh Củng cũng không dám tiếp tục tiến thêm, cách thành quá xa, cũng có nghĩa tâm lý hai ngàn sĩ tốt sau lưng sẽ càng kém, nếu để Yến kỵ có đủ khoảng cách, nói không chừng bọn hắn sẽ lại tan tác lần nữa.
Hơn nữa, trên tường thành cũng không thiếu thủ tốt nhát gan không dám xuống, nhưng bọn họ đều cầm cung nỏ nhìn qua lỗ châu mai, càng đi về trước, sẽ càng cách xa phạm vi xạ kích của bọn họ.
Còn chuyện cứ Đạt Hề phu nhân, hắn không có ý định này, thứ hắn muốn, là ngăn Yến kỵ thừa cơ theo tàn binh vào thành.
Yến kỵ lần này, nhiều hơn lần trước, nhưng bản chất vẫn như vậy, đối với một tòa thành mà nói, số lượng này vẫn quá ít.
Nhóm tàn binh Thổ binh đầu tiên đã chạy về, vừa nhìn thấy cảnh tượng dưới cửa thành, bọn họ có chút ngờ vực, nhưng lại không chút giảm tốc độ dươi chân.
Mạnh Cùng dùng thổ ngữ hô:
- Chạy về hai bên, người dám xung trận, giết không tha!
Nói xong, hắn tự cầm đao chém một tên Thổ binh xông tới, đám Thổ binh phía sau rối loạn, nhưng đám Thổ binh phía trước lập tức tán loạn sang hai bên.
Rất nhanh, Mạnh Củng đã nhìn thấy bóng dáng Yến kỵ lao tới, chi kỵ binh này, vẫn bám ngay sau đám tàn binh kia, đang mượn tàn binh mở đường, để bọn hắn lần thứ hai xông cửa.
Mạnh Củng hiểu rõ, tướng lĩnh Yến kỵ tuyệt không phải tay mơ.
Bất luận là lui, hay phản công, thậm chí là sau khi phản công mượn tàn binh xông thành, đều nắm thời cơ vô cùng tinh chuẩn.
Thứ yếu thế duy nhất, chính là số lượng không đủ!
Nếu cho bọn hắn thêm một ngàn kỵ, như vậy, tòa Miên Châu thành này tuyệt không gánh nổi.
Mạnh Củng có chút muốn cười, hắn luôn tự cao tự đại, cảm thấy bản thân được phụ thân chân truyền, nhưng chỉ là một trận thủ thành chiến, lại còn nắm ưu thế nhân số, thế mà lại bị đánh thành bộ dạng này.
“Leng keng!”
Mạnh Củng đâm đao của bản thân lên mặt đất đông cứng trước mắt, het lớn:
- Mạnh Củng ở đây, Yến cẩu có dám tới lấy mệnh gia gia?!
…
- Dừng lại!
Lương Trình giơ tay lên, ra hiệu cho Man binh phía sau dừng lại, đám kỵ binh dồn dập ghìm dây cương, khống chế chiến mã dưới khố.
Trịnh Phàm cũng nhìn thấy, trước cửa thành có một đám người đông nghịt đứng sẵn.
Xung, đương nhiên có thể, nhưng bọn hắn tới đây, chỉ có một trăm kỵ.
Dù biết rõ, xông lên rất có thể khiến đối phương lập tức tán loạn, nhưng nếu đối phương không loạn, vậy chẳng khác nào đem một trăm kỵ ở đây làm mồi cho đối phương.
Cảnh tượng Hoắc Quảng bị nhấn chìm lúc trước, Trịnh Phàm còn nhớ rõ ràng.
- Chủ thượng, đối diện có người đánh nhau.
Lương Trình chỉ có thể nói vậy.
- Ta nhìn thấy rồi.
Trịnh Phàm gật gù.
Thấy chủ thượng không có ý xung trận, Lương Trình lập tức xoay người, nhìn đám Thổ binh rải rác chạy loạn, hạ lệnh:
- Chặn bọn họ lại!
Đám Man binh tản ra, quay đầu chặn giết đám Thổ binh tán loạn.
- Mạnh Củng ở đây, Yến cẩu có dám tới lấy mệnh gia gia?!
Âm thanh truyền tới, Trịnh Phàm bỗng cười, nói:
- Rất hung hăng a.
- Kệ hắn thôi.
Lương Trình nói:
- Có điều lần này giết nhiều Thổ binh như vậy, trong đó còn có một vị nữ Thổ ty, chủ thượng, chúng ta đã không lỗ.
Trịnh Phàm biết Lương Trình đang an ủi bản thân.
- Lỗ, vốn không lỗ, nhưng cảm giác vừa tới đã bị người ta đẩy ra như thế thực sự không tốt.
Lương Trình khẽ gật đầu, kỳ thực hắn rất muốn khuyên Trịnh Phàm thấy ổn thì thôi, nhưng hắn rõ, lời này hắn không thích hợp để hắn nói.
- Hy vọng, người mù bắt sống vị nữ Thổ ty kia, không giết nàng.
Ánh mắt Lương Trình ngưng lại:
- Chủ thượng, ngài nghĩ?
Trịnh Phàm đưa tay chỉ đám Thổ binh sau lưng Mạnh Củng:
- Ngươi cảm thấy, nếu chúng ta bắt vị nữ Thổ ty kia để đổi lấy tòa thành này, bọn họ có đổi hay không?
- Chỉ sợ vị nữ Thổ ty kia là một vị anh thư, nữ trung hào kiệt.
- Người mù không phải thùng cơm, để hắn dùng tinh thần lực khống chễ nữ Thổ ty kia, để nàng tiến lên kêu hàng, dù vậy để người mù hôn mê cũng sẽ không tiếc!
Lương Trình khẽ há miệng, nói:
- Chủ thượng anh minh.
Bốn chữ “Chủ thượng anh minh” lần này đã không còn kiểu hình thức như trước.
- Hành quân đánh trận, ta không bằng ngươi.
- Chủ thượng khiêm tốn.
- Nhưng có một cái, ta tốt hơn ngươi.
- Kính xin chủ thượng công khai, thuộc hạ có thể học tập.
Trịnh Phàm quay đầu nhìn đám Lương Trình, tên Cương thi này, đáy lòng vẫn có một cỗ ngạo khí.
Ta bẩn hơn ngươi.
-
Trang 133# 1