Chương 261: Xung Phong!
- Ô ô ô ô ô…
Tiếng huýt dài truyền tới, đám Thổ binh dần hãm tốc độ, có người giận mắng, đám người Yến kia chạy thật nhanh, mang đi thật nhiều chiến lợi phẩm của bọn hắn.
Nhưng, đúng lúc này, Lương Trình ở trước cũng triệt để hãm tốc độ, suất lĩnh kỵ binh bên người trực tiếp quay ngựa, ánh mắt bình tĩnh nhìn đám Thổ binh, nhìn nữ nhân duy nhất cưỡi ngựa.
Lương Trình không thể không thừa nhận, đây là một chi quân đội dũng cảm, dũng khí của bọn họ nhiều hơn quân đội Càn quốc mà bọn hắn từng thấy rất nhiều.
Chiến tranh, nhiều khi cần huyết dũng cùng dũng khí, nhưng có một số lúc, chênh lệch không phải dũng khí có thể bù đắp.
Không có giáp trụ, không có vũ khí tinh xảo, không có trận hình nghiêm mật. Cứ như vậy, đối mặt với một ngàn bốn trăm kỵ binh?
Đao trong tay Lương Trình chỉ về trước, đồng thời xách động chiến mã dưới khố.
Kẻ địch, đã rời thành đủ xa.
Tiếp theo, nên để bọn họ thưởng thức sự khủng bố chân chính của kỵ binh!
Một cảm giác mù mịt tập kích đại não Đạt Hề phu nhân, nàng không biết chuyện này đến cùng là thế nào, nhưng dự cảm bất tường trong lòng nàng ngày càng nặng.
“Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng!”
Đột nhiên, hai chi kỵ binh từ hai bên xuất hiện, cưỡi ngựa lao nhanh, đồng thời gỡ cung nỏ trên lưng xuống.
“Vèo! Vèo! Vèo!”
Từng mũi tên bắn tới, từng tên Thổ binh ngã xuống đất.
Đám Thổ binh có chút ngơ ngác, bọn hắn không thể ngờ được, con mồi bị bọn hắn đuổi chạy loạn, lại còn dám quay đầu nhe răng với bọn hắn.
Bọn họ phẫn nộ, cho nên, bắt đầu đánh trả.
Mỗi một tên Thổ binh đều sống từ nhỏ trong núi, bọn họ là thợ săn ưu ú, cho nên bắn tên rất chuẩn.
Nhưng, kỵ binh Thúy Liễu bảo hiện tại không phải mục tiêu sống như trong thành, bọn hắn đang lao nhanh, đồng thời, cũng chú ý duy trì khoảng cách.
Một loạt tiễn bắn qua, bọn hắn lại kéo dài khoảng cách, né tránh phản kích của Thổ binh, sau đó, loạt sóng công kích tiếp theo từ hai bên bức lại, lần thứ hai bắn ra một loạt tiễn.
Vừa bị tiễn từ hai bên đả kích, lại còn phải nhắm vào mục tiêu di động với tốc độ cao, cung tiễn của đám Thổ binh không còn nhạy như trong rừng rậm, có lúc dù bắn trúng, nhưng cũng vì khoảng cách mà khiến sát thương giảm xuống, bắn tới giáp trụ của kỵ binh Thúy Liễu bảo lại trực tiếp bị đẩy lùi.
Trịnh Phàm cũng trong đội ngũ, trong tay cầm cung tiễn, có A Minh bồi luyện, năng lực bắn tên của Trịnh Phàm tăng lên không ít, tuy rằng độ chính xác không so được với Man binh, nhưng hắn có thể truyền khí huyết vào trong mũi tên, cho nên tiễn của hắn bắn càng xa hơn, uy lực cũng càng lớn hơn.
Một tên Thổ binh bị Trịnh Phàm bắn trúng, sức mạng trong mũi tên mang theo cả thân hình đẩy lui lại. Nhưng Trịnh Phàm cũng không phấn khởi hoan hô: Ta bắn trúng, ta bắn trúng rồi!
Bởi, phần lớn kẻ làm như vậy, thường là cảnh làm nền cho cảnh bạo đầu tiếp theo.
Lúc này, Trịnh thủ bị, tựa như một tên dân cờ bạc mới thua, giờ quyết tâm gỡ vốn.
Đạt Hề phu nhân nhanh chóng phát hiện cục diện ác liệt, nàng lập tức hạ lệnh thu binh, nhưng, tốc độ chân người sao có thể so với chiến mã?
Hơn nữa, bọn họ cũng đã sớm mệt mỏi.
Lương Trình cũng không hạ lệnh xung phong, tiếp tục chỉ huy kỵ binh quấy rồi cùng công kích, dùng thủ đoạn mềm dẻo từ từ cắt thịt.
Có thể là bị ảnh hưởng bởi các phim truyền hình, cho nên phần mọi người đều nghĩ kỵ binh là phải cuồn cuộn xông lên, xông vỡ phòng tuyến của đối phương, sau đó tựa như ngồi trên ghế cao, chém đám định nhân ở xung quanh.
Thực tế, trừ tình huống bất đắc dĩ hoặc cực đoan, phần lớn tướng lĩnh kỵ binh sẽ không làm như thế.
Nguyên nhân rất đơn giản, quá đắt!
Yến quốc xưa nay vẫn bồi dưỡng kỵ binh, cho nên, hàng năm phải có tới một nửa thuế phú cả Yến quốc đều đổ về Trấn Bắc phủ nuôi quân.
Cũng bởi vậy, Tĩnh Nam quân mới phải phân tiền doanh hậu doanh, các đời Hoàng đế Đại Yến cũng không dám bắc phạt, bởi một khi đại chiến bạo phát, quốc khố Yến quốc căn bản không chống đỡ nổi chiến tranh.
Không phải tổ tiên Yến quốc không biết nuôi bộ binh sẽ càng đỡ tốn hơn, nhưng hết cách, có người hàng xóm như Man tộc, ngươi cũng không thể dùng hai chân của bộ binh đi đối kháng với bốn chân ngựa của kỵ binh Man tộc a?
Kỵ binh, trong thời đại vũ khí lạnh này, tuyệt đối là một cái hố đốt tiền, nếu ngươi muốn chơi hàng thật, như vậy sẽ còn càng đốt tiền hơn.
Ngẫm lại việc Trấn Bắc hầu hồi nhỏ còn phải cùng Hoàng tử Cơ Nhuận Hào đánh nhau cướp đùi gà, có thể thấy nuôi ba mươi vạn Trấn Bắc quân tốn tới mức nào.
Không phải nói Trấn Bắc hầu phủ không có tham ô, nhưng hao tổn tuyệt đối ở mức thấp nhất trong lịch sử các phiên trấn, phàm là người dám tham ô, để Lý gia biết được, tuyệt không có kết cục tốt!
Càn quốc cũng muốn nuôi kỵ binh, nhưng đầu tư quá lớn, hơn nữa với tình hình Càn quốc cũng không thích hợp, cho nên chỉ duy trì được một chút dáng vẻ bên ngoài.
Thổ binh phải đối mặt với cục diện cực lúng túng, muốn lùi không được, bởi đám kỵ binh bốn phía như đỉa đói, không ngừng bám sát, nhưng cứ cắn được một miếng thịt lại lui.
Muốn tiến, lại căn bản không đuổi kịp đối phương.
Đạt Hề phu nhân trầm ngâm như nước, nàng hiểu, tên tướng lĩnh kỵ binh Yến quốc kia, đang dạy cho nàng một bài học, nhưng cái giá của bài học này, nàng không trả nổi.
Dùng thủ đoạn mềm dẻo để cắt thịt, cũng là một chuyện rất đáng sợ, bởi tinh thần một người đều có hạn độ.
Đặc biệt là giờ bị kinh binh bọc lại quấy phá, tâm tính tuyệt vọng sẽ bị phóng đại vô số lần…
Cho dù là quân đội cực ưu tú, cực tinh nhuệ, nhưng đối mặt với hoàn cảnh không có bất cứ hy vọng gì như này, cũng rất khó để không tan vỡ, huống chi là đám Thổ binh thuần túy dùng huyết dũng mà đánh.
Dũng khí của bọn họ, ngày thường rất hung hăng, nhưng một khi tan vỡ, sẽ lại càng thêm triệt để!
Bọn họ, kỳ thực như một đám quân ô hợp, trong núi lớn thì có thể mượn bản năng thợ săn để phát huy ưu thế, nhưng thực tế lại chẳng khác nào nông quân, chỉ có điều, sĩ khí cùng dũng khí của bọn họ hơn nông quân mà thôi.
Rốt cục, bắt đầu tan vỡ, có người đã bắt đầu liều lĩnh chạy về sau.
Bản năng muốn chạy trở lại vào thành, bởi bọn họ nhớ, lúc trong thành, đám người Yến này không đáng sợ tới vậy!
Bọn họ phải về thành, về thành, một người chạy, hai người chạy, cả đám cùng chạy.
Đạt Hề phu nhân huýt dài, nhưng đã không thể thu nạp tộc nhân, vốn đã không có trận hình rõ ràng, giờ phút này, bọn họ lại càng triệt để mất đội hình!
Cũng trong lúc này, Lương Trình nâng trường đao, truyền mệnh lệnh mới.
Hết thảy kỵ binh cùng thu cung nỏ, rút mã tấu, không chút hạn chế tốc độ chiến mã dưới khố.
Con mồi đã tan vỡ, tiếp đó, là lúc thu lượm.
Lương Trình chém đao xuống, vẽ ra một đạo tàn ảnh, quát:
- Xung phong!
- -----------
-
Trang 132# 1