Chương 264: Không Sao, Không Chết Là Được
Đạt Hề phu nhân bị bắt sống, người mù Bắc là kẻ tâm tư tinh xảo, điểm này, lúc ăn trưa, khi người mù dùng đũa đập đập vào cốt tủy trong đùi dê, sau đó hút vào trong miệng.
Ánh mắt hai bên nhẹ nhàng tụ hợp ngắn ngủi.
Nhưng chỉ một khắc đó, Trịnh Phàm xác định, bản thân cùng người mù Bắc là một loại người.
Đương nhiên, bình thường sẽ không nói cha giống con, vậy phải nói, người mù cùng hắn là một loại người.
Chỉ cần điều kiện cho phép, người mù nhất định sẽ bắt sống, từ lúc bắt đầu công kích Đạt Hề phu nhân, đã có thể thấy mục tiêu của người mù là ngựa của Đạt Hề phu nhân.
Trịnh Phàm cũng không ngại hỏi, có phải ngựa ngu hơn một chút, dễ khống chế tinh thần hơn?
Khi Trịnh Phàm cùng Lương Trình quay lại, Đạt Hề phu nhân đã bị trói ở trên đất, Tứ Nương dùng chỉ buộc, còn chắc hơn xiềng xích.
Muốn thoát, như vậy trước phải kéo đứt gân mạch toàn thân, đây là một cực hình cực đáng sợ, dù hạng người tâm trí cứng cỏi, cũng không thể thoát được, nên không cần lo chạy hay không.
Phía sau Đạt Hề phu nhân, còn có hơn hai trăm tên Thổ binh bỏ vũ khí bị bắt sống.
Thế giới quan của đám Thổ binh rất đơn giản, thứ nhất là không sợ đánh nhau, đặc biệt là sức lực rất hung hãn, bách tính bình thường không thể so được.
Nhưng ngươi chỉ cần chứng minh ngươi dũng mãnh hơn bọn họ, hung hăng hơn bọn họ, cắn người đau hơn bọn họ, như vậy lúc sau thuần phục lại càng đơn giản.
Lúc trước, khi đám Thổ binh tán loạn, kỵ binh Thúy Liễu bảo giết tới đỏ mắt, nếu không có người mù Bắc bắt giữ Đạt Hề phu nhân, lại hạ lệnh lưu người sống, đoán chừng hai trăm kỵ binh này cũng đã bị chém.
Có điều, đám người cũng phải rất không thích mệnh lệnh này, đám Man nhân nghe không hiểu, có chút mơ hồ, nhưng bọn hắn bị người mù tẩy não, chỉ còn biết nghe lệnh, còn đám môn phiệt lại nghĩ khác, bọn hắn hiểu rõ một chuyện, đám Thổ binh sống sót này, sớm muộn vẫn sẽ biến thành thủ cấp đẫm máu giắt trên lưng ngựa của bọn hắn.
Dù sao, lần này đám người lẻn vào, sao có thể bắt tù binh mang về?
Ngựa thì có ngựa, nhưng đám Thổ binh này sẽ theo bọn họ làm tù binh sao? Hơn nữa, bọn họ có thể cưỡi ngựa sao?
Bố trí một ít đồn kỵ, những người còn lại hỗ trợ xử lý vết thương.
A Minh rút đám tiễn trên người xuống, có lẽ, một tháng không ngừng làm bia cho Trịnh Phàm, hắn có chút quen thuộc, đôi khi rõ ràng là Trịnh Phàm dự phán sai, bắn lệch, hắn còn cố ý di động, để mũi tên bắn trúng.
Điều này, cũng khiến lúc ngăn trở mũi tên thay đồng bạn, A Minh làm rất thành thạo.
Dù sao hắn cũng là Hấp Huyết quỷ, bị bắn mấy cái cũng không chết, chỉ cần đầu không sao là được, đương nhiên, thương thế trên người vẫn sẽ ảnh hưởng tới việc phát huy thực lực của hắn.
Nhưng dưới tình huống cấp bách, không thể làm khác.
Tứ Nương huy động kim châm, nhanh chóng vá lại vết thương trên người A Minh.
- Có loại chỉ tự tan không?
A Minh có chút bất mãn.
Tốc độ khép thương của hắn hơn xa người thường, cũng có nghĩa là đám chỉ này rất dễ ẩn vào trong cơ thể hắn, tới lúc đó, hắn lại phải khoét ra để lấy chỉ.
Mặc dù hắn là Hấp Huyết quỷ, không sợ thương, nhưngkhong có nghĩa là hắn thích tự ngược.
- Ngươi có thể dùng đại tràng thử làm một chút chỉ, nhưng sẽ không được chắc như vậy đâu.
- Thôi quên đi, coi như ta chưa hỏi.
A Minh chịu thua.
Tứ Nương đi tới trước mặt Phiền Lực, Phiền Lực ngồi trên đất, Lương Trình đứng sau, đưa tay nắm mũi tên, nhổ từng cây ra.
Lại hơi kiểm tra môt chút, xác nhận trên mũi tên không có tẩm độc, mới ra hiệu để Tứ Nương khâu lại.
- Lão nương thực không nghĩ tới, đời này lại có thể làm bác sĩ ngoại khoa.
Tứ Nương vừa động ngón tay, khâu vết thương trên người Phiền Lực lại, vừa cười nói.
Phiền Lực chỉ ngây ngô gật gù.
- Ta cũng không nghĩ tới, đời này còn có thể lĩnh binh.
Lương Trình nói.
- Ta còn chưa đủ mạnh, nếu không vừa rồi sớm ra khỏi thành, ta đã bị bọn họ quây chết?
- Thế giới này là như vậy, võ công có cao, cũng phải sợ dao phay, hơi chút sơ sẩy, dao phay đầy trời cũng có thể đập chết ngươi.
A Minh cầm một túi nước, vừa uống vừa trêu.
Hắn uống một hớp nước, sau lại dùng lưỡi liếm vết đỏ trên môi.
Người chết nhiều như vậy, cơ thể còn chưa lạnh, còn nóng hổi, không uống thì phí.
Máu ở đây, uống cũng không có áp lực gì.
- Cũng tốt, Luyện Khí sĩ cùng đạo sĩ có thể có tuổi thọ cao một chút, còn võ giả cũng chỉ như người bình thường, già thì khí huyết khô bại, vẫn có thể chết già.
Lương Trình nói.
- Như vậy thì có gì tốt?
Tứ Nương hỏi.
- Ý của ta là, vũ lực trị của thế giới này cũng không quá khoa trương, dù là cao võ, nhưng không giống thế giới tu chân. Ngươi nghĩ xem, nếu ngẩng đầu liền nhìn thấy tu sĩ ngự kiếm phi hành, nhân gian chỉ là trại chăn nuôi của tu sĩ, vậy thế giới này, quá vô vị. Nếu thực sự như vậy, chúng ta chỉ có thể cùng chủ thượng tìm một chỗ ẩn cư, không dám ra ngoài.
- A Trình, hôn nay ngươi nói hơi nhiều.
Tứ Nương cười nói.
Lương Trình chỉ A Minh:
- Hắn có thể sống rất lâu, mà ta cũng đã sống rất lâu.
- A Trình nói đúng.
A Minh lại uống một ngụm “Nước”.
Lương Trình nhìn qua A Minh, chỉ vết thương trên người A Minh:
- Vấn đề không lớn chứ?
- Sẽ ảnh hưởng tới tốc độ cùng hoạt đột, nhưng không sao.
- Tên tướng lãnh trên thành kia cũng có chút bản lãnh, vừa rồi lại không đánh lại.
Lương Trình nói.
- Hừm, vậy phải xem bên phía người mù làm việc thế nào rồi.
A Minh hất cầm sang chỗ người mù.
Người mù Bắc đang ngồi bên cạnh Đạt Hề phu nhân, đối diện có Trịnh Phàm đang ngồi xổm.
Đạt Hề phu nhân này cũng không quá đẹp, tuổi hẳn không lớn, nhưng không được bảo dưỡng như Tứ Nương, cũng không có khí chất như Tứ Nương.
Có thể là gió núi quá lớn, thổi cho Đạt Hề phu nhân một gương mặt góc cạnh rõ ràng, khiến người cảm thấy dũng mãnh không thể chọc.
Người mù Bắc hiểu, đây không phải khẩu vị mà chủ thượng của hắn thích.
Chủ thượng của hắn không phải loại cầm thú, thậm chí, có chút quá mức không bằng cầm thú rồi.
Đạt Hề phu nhân trừng mắt nhìn Trịnh Phàm cùng người mù, nàng không lên tiếng, thực tế, tinh thần của nàng còn dừng lại ở khoảnh khắc tan tác lúc trước, hơn nữa cũng không biết hiện tại nên nói gì.
Có điều Trịnh Phàm cũng không có ý để nàng nói chuyện, bởi miệng của nàng, giờ cần phải mượn vào việc khác.
- Người mù, có nắm chắc không?
- Thuộc hạ có thể có tiêu hao.
Tác động tới tinh thần của một người không khó, công khí tinh thần một người, cũng không khó, nhưng muốn khống chế một người, trong thời gian ngắn điều khiển người đó, rất khó.
- Không sao, không chết là được.
Người mù: “…”
Trang 133# 2