Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 265: Cảm Giác Thế Nào

Chương 265: Cảm Giác Thế Nào



Trịnh Phàm cười cười:
- Có tiêu hao, bồi bổ một hồi cũng hồi phục a.
Chính hắn vì có Ma Hoàn, nên cũng từng nhiều lần tiêu hao.
Người mù Bắc gật gù:
- Tứ Nương, hỗ trợ đâm hai châm.
- Được.
Tứ Nương vừa giúp Phiền Lực khâu lại vết thương, lập tức bước tới, hai cây kim thêu nắm trên tay.
Đạt Hề phu nhân khẽ biến sắc, ánh mắt hiện vẻ sợ hãi, dù có gan dạ thế nào, nhưng khi nhìn kẻ địch cầm một cây kim đi tới, cũng sẽ đều cảm thấy không dễ chịu?
- Chủ thượng, có cần hỏi trước hay không?
Tứ Nương hỏi, chẳng may người ta đồng ý phối hợp thì sao?
Trịnh Phàm lắc đầu:
- Không cần hỏi, sơn trại của nàng ở tây nam Càn quốc, nàng ta sẽ không phối hợp.
Nói xong, Trịnh Phàm mở miệng, ngáp một cái:
- Nếu để cho nàng ta tới phía trước hô một tiếc: Các huynh đệ, không cần lo cho ta, liều mạng thủ thành. Như vậy chẳng phải là chúng ta quá ngu ngốc sao?
Trước mắt, bọn hắn là kẻ xâm lược, nhưng Trịnh Phàm không muốn bản thân đi theo con đường phản diện bình thường, chí ít, nội dung máu chó kia, không thể dính lên người hắn.
- Được, chủ thượng.
Tứ Nương thấy Trịnh Phàm kiên trì, cũng không nói thêm nữa, hai châm đâm xuống, trực tiếp chạm tới vỏ não Đạt Hề phu nhân.
Tứ Nương thiện dùng châm, cũng hiểu rõ huyệt vị trên cơ thể con người, bởi kim châm rất nhỏ, mà nàng lại dùng kim chỉ làm vũ khí, cho nên mỗi lần công kích phải đạt được hiệu quả đầy đủ.
Giờ nếu không làm tú bà nữa, Tứ Nương đi mở quán châm cứu, đảm bảo cũng cực đắt khách.
Kim châm đâm vào, thân thể Đạt Hề phu nhân bắt đầu co giật, hai mắt trợn trắng.
- A Lực.
Người mù Bắc hô một tiếng.
Phiền Lực đã xử lý xong vết thương, thân thể như tháp sắt đi tới, che bên người mù.
Người mù đặt hai tay lên hai bên huyệt thái dương của Đạt Hề phu nhân, Trịnh Phàm cảm thấy một thứ gì đó tựa như gió mà không phải gió sượt qua mặt, nếu bắt buộc dùng ngôn ngữ để hình dung, cảm giác này… dập dờn.
Đây là tinh thần lực sao?!
Thân thể Đạt Hề phu nhân dừng co giật, thân là tù binh, nàng thực đáng thương, tuy thế giới này không có hiệp định hòa bình, nhưng tù binh phải hưởng thụ đãi ngộ này, cũng không nhiều.
Thân thể người mù Bắc đầu lay động, mồ hô mịn từ trên trán thấm ra.
Sau một khắc, thân thể người mù Bắc lảo đảo ngã xuống, Phiền Lực đứng bên đưa tay đỡ, ôm ấy người mù, sau đó đứng dậy, đặt người mù lên vai.
- Thành công?
Trịnh Phàm hỏi.
- Thành công.
Người trả lời, chính là Đạt Hề phu nhân.
Thanh âm nữ nhân, nhưng giọng điệu là của người mù.
Trịnh Phàm cúi đầu, nhìn tròng mắt trắng bệch của Đạt Hề phu nhân dần biết mất, ánh mắt khôi phục sự tập trung.
- Cảm giác này, thực sự rất tốt.
- Dùng ánh mắt để nhìn đường, vẫn có chút không quen.
Đạt Hề phu nhân nói.
- Cảm giác thế nào?
Trịnh Phàm tò mò hỏi:
- Quá mơ hồ, ha ha.
Quen dùng mắt cận để nhìn thế giới, sau khi bỏ kính, sẽ cảm thấy thế giới này quá mơ hồ.
Mà người quen dùng tâm để cảm nhận thế giới, lúc dùng mắt, cũng sẽ cảm thấy thế giới này quá giả tạo.
Trịnh Phàm nhìn Đạt Hề phu nhân còn đang nằm trên đất, Đạt Hề phu nhân bất đắc dĩ:
- Chủ thượng, không nên hỏi ta biến thân có cảm giác gì.
- A ngươi biết đó, ta chưa từng viết ra nội dung như vậy.
- Nhưng chủ thượng nhất định tò mò, hiếu kỳ một người đàn ông biến thành nữ sẽ có cảm giác gì.
- A, ta không hiếu kỳ.
- Chủ thượng, nói dối không tốt.
- Vậy thì không nói, làm chuyện chính đi, trạng thái hiện tại có thể duy trì lâu chứ?
- Ừm.
Trịnh Phàm ra hiệu để Tứ Nương mở trói, Tứ Nương đi tới, rút tơ buộc chặt trên người Đạt Hề phu nhân.
Dưới sự nâng đỡ của Trịnh Phàm, Đạt Hề phu nhân đứng dậy.
Rốt cục, Trịnh Phàm vẫn không nhịn được mà hỏi:
- Có nặng không?
Đạt Hề phu nhân lộ vẻ suy tư, tựa như nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, cảm giác mà phần lớn nữ tính không cảm thấy cần suy nghĩ.
Rốt cục, Đạt Hề phu nhân mở miệng nói:
- Chủ thượng, ta cảm thấy không thành vấn đề.
- Ngươi không nói ta có tâm tư xấu làm ta rất vui, nhưng ngươi lại trả lời không thành ý như vậy, lại khiến ta không vừa ý.
- Chủ thượng, thế giới này có rất nhiều nam nhân mập mạp có ngực.
- Ồ?
Trịnh Phàm sửng sốt một chút:
- Cũng đúng.
Bỏ qua vấn đề có chút lúng túng, Đạt Hề phu nhân bắt đầu đi về phía trước, bởi hắn sợ Trịnh Phàm lại hỏi tiếp vấn đề bên dưới.
Cũng may, Trịnh Phàm còn không vô sỉ tới vậy, nâng Đạt Hề phu nhân đi về phía trước.
Lương Trình phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người chuẩn bị lên.
Lúc này, A Minh nhìn khắp bốn phía, nói:
- Có phải thiếu gì không?
Tứ Nương ngáp một cái:
- Không a.

Cửa Miên Châu thành đã lần nữa bị khép lại, kỳ thực, phong hỏa đã sớm đốt, nhưng bao giờ có viện binh thì chưa biết được.
Kẻ địch tới quá nhanh, viên binh có muốn tới, cũng không thể nhanh vậy.
Phụ thân của Mạnh Củng từng thủ thành một năm mới chờ được viện binh tới, chính vì vậy, Mạnh Củng cũng không quá trong đợi vào viện binh.
Viện binh tới hay không, đều là nhân tố bên ngoài, không ảnh hưởng tới hắn làm tốt việc trong tay.
Trên lâu thành, hắn đã lần nữa bố trí phòng thủ, tuy còn có chút thảng thốt, nhưng đã lập được trật tự.
Mạnh Củng thực sự là một nhân tài.
Có điều, theo Mạnh Củng, bản thân hắn đã thất bại, sở dĩ thủ được thành, là vì binh của Lương Trình không đủ.
Mà theo Lương Trình, Mạnh Củng có thể làm được như thế, đã có thể nói là ưu tú.
Kỳ thực, chuyện tối nay nếu không có Đạt Hề phu nhân cùng hơn mấy ngàn Thổ binh tùy ý truy kích, không coi ai ra gì, bọn hắn đã không thể không rời đi.
Nhưng vạn sự trên đời lại kỳ diệu như vậy, đủ loại người với đủ loại yếu tố bất ngờ, khiến cho cuộc sống này đầy ắp màu sắc.
Trên tường thành, thủ tốt san sát, Thổ binh cũng đứng phòng thủ, mọi người chuẩn bị sẵn trận địa đón địch.
Lúc Thổ binh rời thành truy kích bị giết ngược lại, Mạnh Củng xuất thổ tốt ra khỏi thành tiếp ứng, hai bên tạm rơi vào một loại “Hòa bình” ngầm hiểu.
Yến kỵ của Trịnh Phàm quét tước chiến trường, thu gặp thủ cấp, đồng thời băng bó vết thương, còn Càn binh, lần nữa bố trí phòng hộ.
Nhưng Mạnh Củng lại hiểu, Yến kỵ bên kia sẽ không cam tâm rời đi.
Trước mắt, hy vọng duy nhất của Mạnh Củng là mong Đạt Hề phu nhân chết trận.
Bởi nếu Đạt Hề phu nhân chết, sẽ giúp hắn bớt được rất nhiều phiền phức, có điều, coi như nàng không chết, căn cơ của nàng vẫn ở tây nam, nên cũng tuyệt không có chuyện phối hợp với Yến kỵ làm gì.
Các Thổ ty cũng không ngốc.
Hơn nữa, Đạt Hề phu nhân còn có con trai trong thành.
Mạnh Củng hít một hơi thật sâu, Yến kỵ đã đốt đuốc.
Sau đó, thủ tốt trên tường thành, đặc biệt là các Thổ binh đều sửng sốt.


Trang 134# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất