Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 271: Chung Thiên Lãng

Chương 271: Chung Thiên Lãng



Không thể đánh hạ Miên Châu thành là một chuyện đáng tiếc, bởi tòa thành này hai lần yếu đuối bày ra trước mặt, tựa như đang câu dẫn ngươi vào, có chút tư thái cự mà còn nghênh.
Nhưng quân đội Thúy Liễu bảo lại vẫn chưa thể thực sự tiến vào.
Binh mã cũng bị tổn hại một ít.
Nhưng được cái có Đạt Hề phu nhân, nhờ thế mà Trịnh Phàm thu được không ít đầu người.
Cho nên, lần tập kích này vẫn thắng lợi trở về, riêng dùng thủ cấp để tính, đã xa xa vượt qua lần trước công thành thu được.
Đây vẫn là kết quả dựa trên tình huống mà Trịnh Phàm chưa tính số lượng của đám Ma vương cùng với hắn chém giết.
Con đường trở về cũng không phải thuận buồm xuôi gió, bởi sau khi ba trấn phía bắc nhìn thấy phong hỏa, cũng đã có phản ứng nhất định.
Nhưng, cũng như lần Trịnh Phàm cùng Trấn Bắc hầu nướng đùi dê đã nói, cho ta thêm một phần nhân mã, ta có thể để Càn nhân dùng lễ đưa ta xuất cảnh.
Lần này, tuy Càn nhân không dùng lễ đưa xuất cảnh, nhưng đối mặt với một ngàn Yến kỵ sát khí cuồn cuộn, các nhóm Càn kỵ một hai trăm người thực sự không dám tiến lên ngăn cản.
Rõ ràng có cơ hội kéo dài thời gian, nhưng cũng không dám lên, chỉ dám xa xa đứng nhìn.
Thậm chí, khi kỵ binh Thúy Liễu bảo thay đổi phương hướng, đám Càn kỵ còn phải lui lại.
Càn kỵ đang chờ chủ lực tới, nhưng chủ lực gần nhất đã sớm co quắp trong thành, không dám tùy ý ra ngoài, cho nên có muốn đuổi tới cũng gần như không thể.
Coi như có đuổi tới kịp thời, đối mặt với hơn một ngàn Yến kỵ chạy băng băng, không có quân đội tới hãm tốc độ, sao có thể đuổi theo được?
Đây là kỵ binh, hơn nữa là một kỵ có tới hai ngựa!
Đường trở lại, tinh thần quân đội vẫn rất dồi dào, bởi bọn hắn không phải bại lui, mà là khải hoàn.
Trừ phi phía trước có một nhánh Càn binh chừng hai ngàn người, nếu không căn bản không thể bức bọn hắn thay đổi phương hướng.
Lần trước Trịnh Phàm bị đuổi tới trốn đông trốn tây, nhưng lần đó là do binh quá ít, lúc đi cũng không chuẩn bị đầy đủ, khó tránh khỏi có chút uể oải, cho nên đối mặt với Càn binh chỉ có thể chọn tránh lui để bảo toàn lực lượng, cuối cùng, nếu không có Tĩnh Nam hầu, đoán chừng bọn hắn đã không về được.
Nhưng lần này, không còn vấn đề như lần trước.
Mọi người đều muốn trở về, bởi lần này, công lao đã đủ để các hình đồ đổi lấy tự do cho người nhà của mình, cũng có thể để Man binh thu được hộ khẩu.
Hơn nữa, kiểu tóc cùng trang sức trên người Thổ binh, cũng giúp phân rõ thủ cấp, lúc thanh toán cũng không gặp phiền lức, không cần bị lo nói là sát lương mạo công.
Có điều, sau lần ăn thiệt này, các Thổ binh sẽ không còn dám truy kích kỵ binh ngay trên thảo nguyên như thế nữa.
- Được rồi, chủ thượng, người xem xem, nhiều Càn kỵ như vậy đang hộ tống chúng ta a.
Người mù hôn mê, được Phiền Lực vác trên vai.
Tiết Tam chưa về, cũng không biết là chết chưa.
Lương Trình chỉ huy đội ngũ, Tứ Nương chỉ thích ban đêm.
Cho nên chỉ có A Minh nói chuyện phiếm với Trịnh Phàm.
- Ha ha.
Trịnh Phàm cười cợt.
Đội ngũ theo sau càng lúc càng nhiều, nhưng chẳng mất chốc lại bị bỏ lại, bởi sức chịu đựng của Càn kỵ vốn không được tốt, không thể so được với một người hai ngựa của bọn Trịnh Phàm, hơn nữa, cũng không có quyết tâm chủ động xung kích.
Đều là kỵ binh, ai cũng biết tố chất của chi kỵ binh bên Trịnh Phàm thế nào, không nắm chắc, đương nhiên không ai muốn lấy trứng chọi với đá.
Có thể nói, Càn quốc lấy văn ép võ gần trăm năm, hậu quả đã xuất hiện, tuy rằng trong Càn quốc vẫn có tướng lĩnh không tệ, cũng có binh sĩ nhiệt huyết không sợ chết, nhưng so với tổng thế, vẫn không thể thay đổi được.
Địa vị quân nhân thấp, khiến cho sĩ tốt tự giận mình, không có cảm giác vinh dự, hậu quả gây ra cay đắng không gì sáng được.
Chỉ có điều, Trịnh Phàm vẫn có chút không hài lòng:
- Nếu cho lão tử bảy tám ngàn kỵ binh, như thế không cần trốn rồi!
Trịnh Phàm cảm thấy, hơn ngàn kỵ binh trước mắt của hắn, dưới sự chỉ huy của Lương Trình cùng với trang bị xa sỉ, tuy có thể còn không bằng Trấn Bắc quân, nhưng so với Tĩnh Nam quân đã không kém.
Nếu giờ hắn có mười ngàn thiết kỵ Tĩnh Nam quân, đừng nói là phá được Miên Châu thành, coi như giờ chạy cũng có thể thong dong, thậm chí có thể truy kích ngược đám Càn kỵ này, tặng cho đối phương một phần lễ vật đáng nhớ.
Theo Trịnh Phàm, Đại Càn này thực rất giống hậu kỳ tận thế của một vương triều, hắn tự mình tới tìm đường chết hai lần, thế nhưng lại vẫn có thể thắng lợi trở về, đây là chứng minh tốt nhất.
Điều duy nhất khiến Trịnh Phàm không hiểu, chính là rõ ràng Tĩnh Nam hầu sẽ sớm trở lại, nhưng vẫn chỉ để quân không chính quy bọn hắn đi kiếm chuyện, còn đại doanh Tĩnh Nam quân vẫn không có động tác gì.
Muốn chờ cơ hội sao?
Trịnh Phàm hiểu rõ, Tĩnh Nam hầu một mực chờ chủ lực tam trấn Càn quốc mắc câu, tốt nhất là một lần ăn sạch chủ lực tam trấn, nhưng triều đình Càn quốc vẫn có người tài, Dương Thái Úy kia vẫn không chịu mắc câu, vẫn tiếp tục chính sách rùa rụt đầu, mà các binh đoàn chủ lực Càn quốc cũng đã lên phía bắc.
Người ta co đầu rụt cổ không ra, Yến quốc bọn hắn có thể làm gì?
Cũng may, Trịnh Phàm dù có thân phận quan quân Yến quốc, nhưng không hề có giác ngộ Đại Yến, hắn có thể ăn no phát triển mới là việc quan trọng nhất, còn tương lai, tùy cơ hành sự thôi.
Kỵ binh vẫn chạy băng băng, phía đông dần dần sáng, phần lớn binh mã Càn quốc hoặc không đuổi kịp, hoặc thấy đã gần tới biên cảnh, nên cũng từ bỏ đuổi theo.
Thế nhưng, phía sau vẫn có một chi kỵ binh hơn một ngàn người theo sát không nghỉ.
Chỉ có điều, tố chất chiến mã không thể so được với bọn Trịnh Phàm, cho nên vẫn không đuổi được, hơn nữa càn quân phía trước, không ai mạo hiểm dùng tính mạng trì hoãn giúp bọn họ.
Nuôi kỵ binh là chuyện rất phí tiền,, kỵ binh Thúy Liễu bảo đều được dùng chiến mã tới từ hoang mạc, tố chất đều đạt tới tiêu chuẩn cao nhất.
Kỳ thực, tính cả Trịnh Phàm, ngựa mà hậu thế được thấy, đa phần là ngựa vườn, loại ngựa thân nhỏ mà móng chắc, đi núi, đi đèo cả chục dặm cũng không mệt.
Nhưng chiến mã chân chính, tuyệt đối là một trải nghiệm khác, nếu không thời xưa cũng đã không vì “Hãn Huyết Bảo Mã” mà điên cuồng.
Thúy Liễu bảo phá tan phòng tuyến cuối cùng của bảo trại Càn quốc, lần này bảo trại cũng chỉ dám đốt khói báo động, nào dám ra ngăn cản chi kỵ binh hung hăn này.
Trịnh Phàm quay đầu nhìn lại, nhìn chi kỵ binh vẫn đuổi sát từ tối hôm qua, cười cười.
Hắn lặng lẽ tới, lại cực phách lối rời đi, ngươi đuổi a!

Tướng lĩnh dẫn quân đuổi theo giơ tay lên, tốc độ cả chi dần chậm lại, kỳ thực, chiến mã đã thấm mệt.
- Thiếu Tướng quân, tốc độ của chi Yến kỵ này quá nhanh, bọn họ có ngựa để đổi.
Tướng lĩnh mặc ngân giáp trầm như nước, đắng chát nói:
- Không phải Yến kỵ chạy nhanh, mà là quan quân tam trấn Đại Càn ta sợ địch.
- Thiếu Tướng quân, nói cẩn thận, nói cẩn thận, nơi này không phải là ở nhà.
- Nói cẩn thận cái gì, Chung Thiên Lãng ta đời này chưa từng thấy quan quân rác rưởi như vậy!



Trang 137# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất