Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 270: Giết Toàn Bộ

Chương 270: Giết Toàn Bộ



Thân thể mập mạp nhanh chóng chếch chuyển, hai nắm đấm cùng đập về phía sau.
Hắn đang đợi Tiết Tam đánh tới, trực tiếp dùng huyết khí cường hãn oanh tạc.
Nhưng, tay trái Tiết Tam nắm chủy thủ tựa như nắm một sợi tơ bạc, một đầu tơ gắn với chủy thủ.
Đây là kế hoạch mà hắn đã sớm chuẩn bị.
Tơ bạc khiến thân hình Tiết Tam chuyển giữa không trung, lập tức thay đổi phương hướng, từ bên trái đánh tới Phúc Vương.
Mà Phúc Vương còn đánh quyền về phía sau.
“Phốc!”
Chủy thủ trong tay Tiết Tam đâm vào chính giữa ngực Phúc Vương, Tiết Tam không chút trì hoãn, hai chân đạp đất nhanh chóng lui sau mấy trượng, một tay chống đất, thân thể ngừng lại.
Phúc Vương có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ cắm trên ngực, nhưng lại có chút cảm thấy đương nhiên.
Tu vi hắn cao, nhưng đúng như Tiết Tam nói, hắn không biết chiến đấu…
Cho nên, hắn mới không lên thành hỗ trợ, vì hắn sợ.
Độc tố bắt đầu truyền vào cơ thể Phúc Vương, hắn hiểu rõ, xong.
Thời khắc này, khóe miệng Phúc Vương nở một nụ cười thảm mơ hồ:
- Không phải… ngươi muốn bắt bản vương sao?
Tiết Tam đứng thẳng, hôn gió với Phúc Vương, ôn nhu nói:
- Bảo bối.
Phúc Vương hơi nghẹo cổ, chờ lời tiếp theo.
- Quá nặng, không chở được.

- Các huynh đệ, nghe lệnh của ta, giơ đao kéo cung trong tay các ngươi lên, giết đám Càn nhân bên cạnh các ngươi, nghênh đón người Yến vào thành!
Trên chiến trường, một vị tướng lĩnh phải thiện tùy cơ ứng biến, xem xét thời thế, rõ ràng, Lương Trình đạt tới mức hoàn mỹ của lĩnh vực này.
Nhưng còn một số thứ, hắn đã siêu việt phạm vi “Chiến trường” bình thường, không còn là một vị tướng lĩnh có thể làm được.
Thứ này, thường là người trong triều làm.
Một tên Trịnh Phàm đã rất bẩn.
Lại thêm một tên người mù, ngày thường chỉ thích ăn no tắm nắng, suy nghĩ làm sao hố được người ta, tự nhiên lại càng bẩn trên bẩn.
Người mù cũng biết dùng tinh thần lực “Sưu hồn” , cấp tốc đọc ký ức của đối phương, thế nhưng giờ hắn còn chưa làm được điểm này, trừ phi Trịnh Phàm có thể đạt tới cấp độ của Tĩnh Nam hầu.
Nhưng, việc không nói được “Thổ ngữ” chỉ là vấn đề nhỏ, câu nói dùng tiếng phổ thông này nhanh chóng tạo thành tác dụng.
Dù sao cũng là để Thổ binh đánh Càn binh, ai động thủ trước cũng được.
Sau khi “Đạt Hề phu nhân” hô to.
Đám Càn binh trên thành lập tức há hốc mồm, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Thổ binh bên cạnh, còn có hai tên Càn binh trực tiếp dùng nỏ tiễn nhằm vào Thổ binh bên người.
Một người trong đó, bấm cò.
“Vù!”
“Phốc!”
Tiễn nỏ trực tiếp cắm vào người Thổ binh bất hạnh.
Chuyện này phát sinh cực bất ngờ, nhưng lại đã có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào.
Một tên Càn binh khác nhanh chóng cầm đao chém một tên Thổ binh bên cạnh, quả thực là tưới thêm dầu vào lửa.
Càn quốc vốn thích dùng Thổ binh, thứ nhất là do Thổ binh tác chiến rất hung hãn, thuận tiện dùng để bình định, thứ hai cũng là muốn điều động quân từ tây nam tới phía bắc, tránh quân ở đây ngày càng bành trướng, dẫn tới bạo loạn một lần nữa.
Cho nên, Thổ binh cùng Càn binh vốn cực không tin tưởng nhau, lại thêm Thổ binh mới đại bại, Đạt Hề phu nhân bị bắt giữ, đám Thổ binh này đang kinh hoảng.
Nhận thức thâm căn cố đế cộng với tình hình thực tế hiện tại, tên Càn binh nắm nỏ tiễn lập tức bạo phát.
Thổ binh bắt đầu giơ đao lên, Càn binh cũng giơ đao lên, không biết là ai hạ đao trước, nội chiến bắt đầu một cách cực buồn cười.
Mạnh Củng trợn mắt hốc mồm nhìn cục diện trước mắt, chuyện này phát triển quá nhanh, Đạt Hề phu nhân cũng thay đổi quá nhanh, mãi cho tới hiện tịa, Mạnh Củng vẫn không dám tin Đạt Hề phu nhân lại bất cần hô một câu như thế, dù có bị tra tấn bức bách, cũng không nên thay đổi nhanh tới vậy a!
Cũng bởi vậy, ngay lúc này, Mạnh Củng đã mất khống chế với cục diện, bởi đây vốn không phải trách nhiệm của hắn.
Trong tình huống bình thường, tướng lĩnh ở ngoài đánh trận, triều đình phụ trách tiếp tế hậu cần, tận lực chuẩn bị sắp xếp binh mã phù hợp với tướng lĩnh cầm quân, nhưng đám Thổ binh này, vốn không phải thứ mà Mạnh Củng có thể chỉ huy được.
Nếu đây là Tây quân hoặc là binh mã Tam trấn, thậm chí Mạnh Củng dám để binh mã Yến quốc vào thành thực hiện kế hoạch đóng cửa đánh chó.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể cực khổ chống đỡ cục diện, tạm thời để cục diện không hoàn toàn tan vỡ, còn mọi thứ, chỉ có thể nghe thiên mệnh thôi.
Khanh bản giai nhân, sao lại đi đối diện với hai tên bẩn càng thêm bẩn.
Hai mắt Mạnh Củng bắt đầu ửng hồng, trong tay nắm chặt đao, nhưng lòng lại thầm mê man.
Mà lúc này, Trịnh Phàm ở ngoài thành lại rất hài lòng.
Đám kỵ binh bắt đầu điều chỉnh trạng thái, tiếng chém giết trong thành đã vang lên rõ ràng như thế, bọn hắn hiểu rõ, cơ hội của bọn hắn, đã tới.
Không ai không thích quân công, bất luận là Man binh hay hình đồ môn phiệt, bọn họ đều có khát cầu mãnh liệt với thủ cấp địch nhân.
Bởi từ lần bôn tập Càn quốc lần trước, khiến Trịnh Phàm cảm thấy bản thân “Kỳ thị chủng tộc” có chút không thích hợp.
Lương Trình lĩnh hội ý của Trịnh Phàm, đồng thời đem ý này truyền cho người mù, người mù cũng lập tức lĩnh hội được tinh thần của Trịnh Phàm truyền đạt.
Dưới sự tác động của người mù, đám Man binh này trừ bị tẩy não, còn có thêm một ước mơ, một sự theo đuổi.
Đó chính là, muốn lấy quân công, dùng quân công thủ được thân phận quốc dân Yến quốc, có thể cấp đất, chẳng khác nào nhân khẩu của Yến quốc.
Hộ khẩu Yến quốc đương nhiên không thể so với hộ khẩu Thượng Kinh của Càn quốc, bởi kinh thành Càn quốc vốn hoàn toàn xứng đáng là đại thành lớn nhất đương đại, thương mậu văn hóa đều phát triển cao, quả thực là viên minh châu sáng nhất thế giới này.
Thế nhưng với Man tộc xuất thân từ hình đồ bộ lạc, có thể thu được hộ khẩu Yến quốc, để con cháu đời đời không cần phải đối mặt với bóng đao Trấn Bắc quân, đã là kỳ ngộ cực kỳ quý giá.
Nhưng, ngay khi quân tâm lần nữa dâng lên, chuẩn bị tìm cơ hội công thành lần thứ hai, hai tên đồn kỵ chạy tới.
Lương Trình thu được báo cao, lập tức thúc ngựa tới bên cạnh Trịnh Phàm:
- Chủ thượng, ngoài thành xuất hiện bóng dáng kỵ binh Càn quốc.
Trịnh Phàm hơi chút sửng sốt:
- Bên nào?
- Phía nam.
Trịnh Phàm hơi nhướng mày:
- Phía nam?
Nếu càn Càn kỵ từ phía bắc tới, vậy hẳn là quân tam trấn điều tới trợ giúp, có điều, hẳn sẽ không nhanh như vậy.
Mà Càn kỵ được phát hiện này lại tới từ phía na,. Vậy có khả năng là quân đội được điều tới phía bắc của Càn quốc.
Chi Thổ binh hiện tại, kỳ thực chính là nhóm đầu tới phía bắc, chuyện này cũng có nghĩa, quân đợt tiếp theo cách không xa.
Trịnh Phàm đưa mắt nhìn bốn phía, loạn tượng trong thành nói cho hắn biết, đây chính là thời cơ phá thành rất tốt, nhưng tòa thành này, vốn không thể giữ được.
Binh của hắn là kỵ binh, hơn nữa nhân số không đủ, cho nên tính chất vốn là cơ động.
- Lui!
Trịnh Phàm quyết đoán.
Đạt Hề phu nhân có chút ai oán nhìn Trịnh Phàm, không ngờ bản thân phải biến nữ, lại chỉ để nghe một tiếng “Lui”
Nhưng dù sao người mù cũng là người mù, hắn rất ít chịu ảnh hưởng bởi tâm tính, thân thể Đạt Hề phu nhân run lên, ngã xuống ngất đi.
- A Lực, bảo vệ thân thể người mù.
- Vâng, chủ thượng!
Ánh mắt Trịnh Phàm nhìn về phía hơn hai trăm tên Thổ binh bị bắt, thần sắc lộ vẻ trách trời thương dân:
- Bọn họ cũng là người đáng thương, trời cao có đức hiếu sinh, chúng ta dẫn Đạt Hề phu nhân đi, những người còn lại thì thả, ta không làm chuyện sát phu.
- Thuộc hạ rõ, chủ thượng.
Lương Trình gật gù.
Nói xong, Trịnh Phàm vung tay lên, thúc ngựa về bắc, một chi kỵ binh theo Trịnh Phàm lao nhanh.
Lương Trình hơi lưu lại phía sau, hạ lệnh với kỵ binh:
- Giết toàn bộ.
- Tuân mệnh!



Trang 136# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất