Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 272: Chung Củng

Chương 272: Chung Củng



Tây quân vào thành, Thổ binh cùng Càn binh bị cản lại.
Thổ binh không sợ quân bản địa Miên Châu thành, nhưng lại kính nể từ trong xương với Tây quân.
Một vị lão tướng râu bạc dưới sự hộ vệ của thân binh vào thành, nhìn cảnh tượng tàn tạ, lão binh nở nụ cười, trong tiếng cười mang theo sắc thái lạnh lẽo âm trầm.

Trong thành, trong một cái bếp của một đội buôn, một bóng người nhỏ bé lật bình gốm, tìm muối.
Cầm túi vải bọc đầu người, đem muốn xoa lên, trong gói hàng còn có văn thư cùng trang sức chứng minh thân phận cái đầu này.
- Tới, Vương gia, ta lau đây một chút, cũng lau đây một chút, không thể để lộ.
Tiết Tam lau rất cẩn thận.
Sau khi giết người xong, có một nhánh quân đội vào thành, nhanh chóng khống chế lại phòng ngự cả thành.
Vốn Tiết Tam muốn nhân cơ hội cầm đầu người rời đi, nhưng chi kỵ binh này lại phòng ngự cực nghiêm mật.
Hơi chút do dự, Tiết Tam cũng không mạo hiểm trực tiếp rời đi, mà trước trang điểm cho Phúc Vương một chút.
Sau khi lau xong, Tiết Tam lại tìm một ít thịt khô, sau đó cầm theo cái bọc đầu của Phúc Vương, thả người nhảy vào trong một cái giếng.
Ngày đông, mực nước không cao, không gian dưới đáy giếng rất lớn, Tiết Tam nhảy xuống liền uống hai ngụm nước, sau đó lấy thịt khô gặm hai cái, cũng không cảm thấy khó ăn, cũng không hề có bất cứ cảm giác khó nuốt.
Thân là một tên thích khách, trong hoàn cảnh ác liệt chờ mục tiêu xuất hiện, dù là một tháng chờ cũng không phải chuyện gì khó, chuyện hôm nay chỉ là mưa bụi thôi.
Ăn uống một chút, bổ sung chất cho cơ thể, Tiết Tam lại vỗ vỗ nhẹ đầu Phúc Vương đang trong lồng ngực, tự nhủ:
- Ai, mấy người chủ thượng không thấy ta, hẳn là sốt ruột lắm rồi.

- Hạ quan Lương Hữu Đạt, cầu kiến Chung soái!
Tân tri phủ Miên Châu thành nơm nớp lo sợ quỳ ở ngoài cầu kiến, bên cạnh còn có một đám quan lại Miên Châu thành.
Tình cảnh này thực sự có chút khó thể tin nổi, quan văn Càn quốc đối mặt với quan võ thường tự cho bản thân cao hơn ba cấp, dù đối mặt với võ quan có cấp bậc cao hơn, cũng thường cảm thấy xem thường.
Chỉ là lúc này, Chương tướng công trong phủ nha lại là trường hợp đặc biệt, có thể nói, Chung Văn Đạo này là một khối hóa thạch sống của quân đội Càn quốc, mà Chung gia, đã trấn thủ tây nam gần trăm năm nay.
Sức ảnh hưởng của Chung Văn Đạo đã không phải hai chữ “Võ tướng” có thể hình dung.
Đối mặt với sự cầu kiến của tri phủ Miên Châu thành, Chung Văn Đạo vẫn bình thản cầm khăn lông từ trên tay thân binh lau mặt, không thèm để ý tới.
Hắn chẳng muốn để ý, cũng lời đi để ý.
- Khặc khặc…
Chung Văn Đạo ngồi xuống ghế dựa, phất tay một cái, ra hiệu cho thân binh đem chậu than rời đi.
Bắc địa có mùa đông lạnh lẽo, không như khí trời tây nam nóng ẩm, nhưng Chung tướng công này tuy đã lớn tuổi, lại không thích chậu than khô nóng.
- Dẫn tới đi.
Dẫn tới, những không phải đám quan lại ở ngoài cửa, mà là Mạnh Củng ở phòng chếch.
Tóc Mạnh Củng có chút tán loạn, ánh mắt càng có chút mờ mịt, có điều, sau khi nhìn thấy Chung Văn Đạo ngồi ngay ngắn trên thủ tọa, lập tức quỳ sát xuống:
- Tội tướng Mạnh Củng, tham kiến Chung soái!
- Đứng lên đi, khặc khặc…
Chung tướng công lại bắt đầu ho khan, hắn thực sự ghét khí hậu bắc địa.
Nhưng lại không thể làm gì khác, trước chỉ nghe biên quân tam trấn phía bắc rất buông thả, nhưng tốt xấu gì hàng năm đều ăn nửa quân phí của triều đình, Chung tướng công nghĩ, dù có buông thả, nhưng ngần đó tiền cũng có thể có một chút bộ dáng chứ?
Ai nghĩ được, Dương Thái úy dâng thư lên triều, khiến chư vị tướng công cùng Chung Văn Đạo đều cảm thấy kinh ngạc, nơi mà hàng năm ăn quá nửa quân phí, lại hoang đường thành bộ dạng này rồi?
Nếu Trấn Bắc quân từ bên hoang mạc chạy tới, lúc đó không người ngăn được thì còn có thể hiểu, giờ Trấn Bắc quân còn chưa xuôi nam, cũng chỉ có Tĩnh Nam quân mới điều động một lần, lại có thể khiến Dương Thái úy sợ vỡ mật.
Chà chà…
Nếu nói Chung Văn Đạo không tức giận, đó là chuyện không thể, nếu số quân phí kia giao cho lão nuôi quân, như vậy sinh hoạt của các huynh đệ đã được thoải mái hơn, cũng có thể đả kích đám Thổ ty không an phận kia càng thêm mãnh liệt, thậm chí bồi dưỡng mấy năm, muốn triệt để bình định Thổ ty tây nam cũng không phải chuyện không thể.
Đương nhiên, Chung Văn Đạo cũng chỉ có thể giữ suy nghĩ này trong đầu, mấy năm gần đây, triều đình đã bắt đầu ra tay chèn ép phân hóa với tây quân, chỉ có điều tây quân không phải thuộc sở hữu của Chung gia hắn, nhưng các quân phiệt đều vây quanh Chung gia, tựa như thiên lôi sai đâu đánh đó, như vậy mới khiến các thủ đoạn của triều đình không thể thu được hiệu quả chân chính.
Lần này, Yến quốc sắp đánh tới, nói ra cũng là giải vây giúp tây quân.
Thân là tướng môn, Chung Văn Đạo thực sự nguyện đối mặt với đao thương binh mã của địch, cũng không muốn tốn sức đấu mưu hèn kế bẩn với triều đình.
- Tội tướng? Ngươi có tội gì?
- Này…
Mạnh Củng không biết nói thế nào.
- Thủ được Miên Châu thành, ngươi là người có công.
Mạnh Củng lần nữa dập đầu, nói:
- Đa tạ Chung soái che chở.
Trong tình huống như này, Chung Văn Đạo có tư cách quyết định.
Đương nhiên, tuy rằng lúc tây quân đuổi tới, Miên Châu thành lại chém giết lẫn nhau, nhưng tòa thành này vẫn không để Yến kỵ đi vào.
- Làm khó ngươi rồi.
Chung Văn Đạo cảm khái.
- Mạt tướng không dám.
Mạnh Củng cúi đầu.
Nhìn Mạnh Củng, Chung Văn Đạo không khỏi nghĩ tới phụ thân của Mạnh Củng, sau đó nghĩ tới năm đó, lão cùng phụ thân của Mạnh Củng cùng đến bên cạnh Thứ Diện tướng công.
Chỉ tiếc, chuyện đó đã quá xa rồi.
Lúc này, một vị thân binh đi tới, nói thầm bên tai Chung Văn Đạo.
Ánh mắt Chung Văn Đạo hơi ngưng lại:
- Phong tỏa toàn thành, lục soát cho ta.
- Tuân lệnh.
Thân binh ra ngoài.
Chung Văn Đạo thở dài:
- Phúc Vương, chết rồi.
Mạnh Củng: “…”
- Thi thể được phát hiện sau chuồng ngựa, có điều, không còn đầu.
- Cái này, sao có thể có chuyện đó?
- Hẳn là có gian tế tiềm ẩn vào trong thành.
- Phúc Vương, Phúc Vương là một Vương gia tốt.
- A.
Chung Văn Đạo không để ý lắm:
- Điều bản soái lo lắng, là nếu thực sự có người Yến làm, như vậy dù người Yến không đánh được vào Miên Châu thành, nhưng chỉ cần có đầu của Phúc Vương, ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn đánh vào Miên Châu thành.
Mạnh Củng cúi đầu không nói.
- Thôi, thôi, nếu Phúc Vương đã chết, Mạnh Củng ngươi cũng chết đi.
- Mạt tướng, tuân mệnh.
Nói xong, Mạnh Củng liền đứng lên, chuẩn bị lấy kiếm từ trong tay thân binh tự vẫn.
Chuyện này đều rơi vào trong mắt Chung Văn Đạo, lão lại mở miệng:
- Sau này gọi là Chung Củng đi.
Mạnh Củng sửng sốt.


Trang 137# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất