Chương 274: Không Thể Có Đi Mà Không Có Lại
Lúc này, A Minh đi tới, tuy hôm qua A Minh phải gánh không ít tiễn, nhưng có thể do được bổ sung dinh dưỡng tương đối nhiều, cho nên sắc mặt cũng không tệ lắm.
- Chủ thượng, đã thống kê số lượng thủ cấp, cũng đã đặt lên xe rồi.
Thống kê số lượng thủ cấp cũng không phải chuyện đơn giản, việc sợ chỉ là việc nhỏ, quan trọng là nhận định cùng chia phần, bởi một số đoàn thể đồn kỵ cũng hy sinh không ít, cho nên bọn hắn cũng phải được phân một phần làm bồi thường.
- Cực khổ rồi.
- Chủ thượng ăn từ từ, ta đi nghỉ ngơi, chờ lúc khởi hành đi Nam Vọng thành, lúc đó lại gọi ta.
- Được.
A Minh mang theo túi nước căng phồng bên hông, trở lại quan tài trong phòng, có người thích uống cà phê trong Starbucks, còn A Minh thích nằm trong quan tài thưởng thức máu tươi.
- Chủ thượng, Tam Nhi còn chưa trở lại.
Tứ Nương nói.
- Hắn sẽ không sao.
Trịnh Phàm nói, hắn rất tin tưởng bản lĩnh bảo mệnh của Tiết Tam.
- Coi như có chuyện, vậy cũng đã sớm có chuyện, ta cũng phải nén bi thương.
- Cũng đúng.
Trịnh Phàm gật gù.
Vét sạch cháo trong bát, Trịnh Phàm vỗ tay một cái, nói:
- Lần này ra ngoài, thu hoạch rất lớn, đến lúc lại đi gõ Hứa Văn Tổ một gậy rồi.
Hình đồ của môn phiệt đúng là dễ dùng, có thu hoạch thực tế, Hứa Văn Tổ thương lượng cửa sau giúp hắn cũng sẽ càng thong dong hơn, Trịnh Phàm còn chờ có thể tăng cười một ít quân bị.
Hơn nữa, sức hấp dẫn của Thúy Liễu bảo đối với đám hình đồ môn phiệt cũng tăng lên thật nhiều.
Còn sĩ khí, càng không phải lo lắng.
- A Trình đang làm gì?
- Bẩm chủ thượng, hắn đang động viên người Hoắc gia.
- Vậy sao.
Trịnh Phàm gật gù.
Hoắc Quảng chết trận, người Hoắc gia lập tức như rắn mất đầu, Lương Trình đi động viên cũng là việc cần.
Vấn đề lớn nhất của đám hình đồ môn phiệt này là khái niệm dòng tộc khá mạnh, Trịnh Phàm lại không muốn thuộc hạ của hắn phải gánh vác quá nhiều thứ.
Đợi mặt trời mọc, khoảng chín giờ, Trịnh Phàm gọi A Minh, Tiết Nhất Ba dẫn thủ hạ lên xe ngựa đã chuẩn bị.
Trịnh Phàm lên ngựa, hít một hơi thật sâu, tuy ánh mặt trời đã lên cao, nhunhưg nhiệt độ trong không khí vẫn có cảm giác xa cách ngàn dặm.
Quay đầu nhìn về sau lưng, từng xe từng xe thủ cấp, Trịnh Phàm bỗng có cảm giác như chơi game nông trường, còn đống xe ngựa ở đằng sau, đang chở bí ngô cùng bắp cải.
Như mọi khi trồng ruộng, lần này, hắn kéo sản phẩm nông nghiệp đi Nam Vọng thành bán.
Các Man binh dưới tay hắn muốn hộ khẩu Yến quốc, các môn phiệt muốn thân phận tự do, còn hắn, sẽ bán được quan chức cùng nhiều tư nguyên hơn nữa.
Có thể quân lâm thiên hạ hay không, có thể đi tới bước nào, bước tiếp phải làm thế nào, Trịnh Phàm vẫn chưa cẩn thận nghĩ tới.
Nhưng hắn rất thích cảm giác phấn đấu cùng thu hoạch này, quá trình này, có thể đem lại thỏa mãn cực lớn.
- Chủ thượng, chúng ta xuất phát?
A Minh hỏi.
Trịnh Phàm gật gì, nắng buổi sáng chiếu lên mặt, hắn giơ tay cầm roi ngựa:
- Xuất phát!
…
Bên ngoài Miên Châu thành, đã sớm tụ tập mấy bộ binh mã tây quân, bọn hắn lấy Miên Châu thành làm trung tâm, kiến tạo đại doanh, tất cả đều ngay ngắn trật tự, thực sự là khí tượng hiếm gặp ở tam biên Càn quốc.
Nha môn Miên Châu thành, Chung Văn Đạo đã tỉnh, người đã có tuổi, giấc ngủ cũng ngắn hơn người trẻ.
Ăn xong bữa sáng, đã thấy thân binh tới báo cáo.
Chung Văn Đạo gật gì:
- Trả lời Dương Thái úy, mai ta ở Miên Châu thành chờ hắn.
Theo cách chi quân đội tới, hai bên đương nhiên cần nói chuyện một phen.
Dương Thái úy chọn nơi gặp mặt là Miên Châu thành, kỳ thực đã hạ giá, thừa nhận vị trí lãnh đạo của Chung Văn Đạo.
Trên mặt phân rõ trái phải, tên hoạn quan này vẫn nhìn rất rõ ràng.
Chung Văn Đạo để đũa xuống, mở miệng hỏi thân binh bên cạnh:
- Thiên Lãng đâu?
- Bẩm đại soái, Thiếu Tướng quân còn đang nghỉ ngơi, đêm qua trở về cũng rất muộn.
- Nghỉ ngơi, hắn còn có thể nghỉ ngơi?
- Chuyện này…
- Tiểu tử này, nói không chừng đang ở chỗ các thúc thúc hắn cầu kỵ binh, ha ha. Thôi, đem một ngàn kỵ trong binh doanh của ta cho hắn, nếu muốn ồn ào, vậy ta cũng không thể keo kiệt, Yến kỵ của bọn hắn tới được, Càn kỵ của ta không đi được sao? Có đi thì phải có lại!
…
Đường cái phụ cận Nam Vọng thành vô cùng nhộn nhịp, dòng người qua lại như thoi, các quán hàng dọc đường chẳng cần cạnh tranh, các loại đặc sản các vùng đều có đủ.
Còn bán cả các loại dụng cụ hàng ngày, tựa như hội chợ.
Con đường vãng lai này, có quan binh, có hình đồ, còn có đủ các loại người qua lại, sau khi Yến Hoàng đem ngựa đạp môn phiệt, chuyển sức mạnh của Yến quốc tới phía nam, Ngân Lãng quận lập tức tiếp nhận vô số người ngoại lai, cũng là một cách khác của việc phồn vinh.
Nhìn như phồn hoa, kỳ thực đã có cảm giác nhiệt hỏa nấu dầu, càng sôi càng mạnh, nhưng thường thường lạnh cũng càng nhanh.
Đương nhiên, dân chúng Yến quốc cũng không có cảm giác gì, bọn họ chỉ chuyên tâm vào cuộc sống của bản thân, đại chiến đã sớm sốc màn che, binh mã hai bên cắn xé cắt chém. Chỉ thiếu, Tĩnh Nam quân giải quyết dứt khoát, hoặc tam biên Càn quốc thực sự đánh trả.
Bách tính Yến quốc kiêu ngạo từ lâu, chí ít, trên con đường này, Trịnh Phàm không hề nhìn thấy bất luận cảm giác kinh hoảng nào của chiến tranh.
Đại Yến lập quốc đã mấy trăm nam, khó khăn cỡ nào cũng chống được, phía bắc đánh Man tộc, phía đông đánh Tam Quốc, đánh đánh ngừng ngừng, ngừng ngừng đánh đánh, chưa từng nguôi lâu.
Cái khác không còn nói, chí ít sự tự tin trong lòng quốc dân đã sớm rõ, hơn nữa quân đội tam biên Càn quốc cũng quá nát, rất nhiều quan quân Yến quốc đều dám xuôi nam kiếm chuyện, mà quân đội Càn quốc lại không có bất cứ ai dám to gan lên phía bắc.
Cũng bởi vậy, tới gần chiến tuyến phía nam thì là một mạnh “Thần hồn nát thần tính”, trong khi phía bắc thì lại “Phồn hoa như gấm”.
Đầu người đã đặt trong rương, từ ngoài không thấy được, Trịnh Phàm cũng không có ý gióng chống khua chiêng, tạo thanh thế chó má cho bản thân.
Có lẽ bởi, việc chỗ tam Hoàng tử thực sự quá cao cấp, sau khi làm việc kia, các chuyện dương danh khác đều thực có chút ngu ngốc vô vị.
Hứa Văn Tổ nhận những thủ cấp này phải làm gì, triều đình tuyên truyền thế nào, đó là chuyện của bọn họ, Trịnh Phàm sẽ phối hợp, nhưng thứ hắn càng coi trọng, là quân công có thể rơi vào tay hắn, thu được chỗ tốt chân chính là được.
Xưa nay Trịnh Phàm vẫn thờ phụ chân lý, giành chính quyền bằng báng súng, binh mã cường tráng mới là căn cơ sinh tồn trong loạn thế.
Càng hiểu thế giới này, hắn liền càng cảm thấy, lúc đánh trận, không phải đơn thuần như chơi game, binh nhiều tướng mạng, dù đối phương là đại năng, ngươi cũng có thể dùng biển người nhấn chìm đối phương, có thể bảo mệnh, cũng có thể giết địch.
Nam Vọng thành đã ở trước mắt, có điều vào thành còn cần xếp hàng dài, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nói chung vẫn có chút trầm tĩnh.
Thấy đội ngũ không động, Trịnh Phàm cũng không vội vã. Quay đầu sang nhìn A Minh, hỏi:
- Xuống ăn một chút chứ?
- -----------
-
Trang 138# 2