Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 275: Công Tử Là Người Trời

Chương 275: Công Tử Là Người Trời



A Minh lắc đầu một cái, hắn trữ hàng tương đối đầy đủ, tự nhiên khinh thường đồ ăn bình thường.
Thấy A Minh không hưởng ứng, Trịnh Phàm liền tự xuống ngựa, tới trước một quầy hàng, Tiếu Nhất Ba thấy thế cũng xuống ngựa chạy tới.
Trịnh Phàm chọn một quán mì, người bán là một đôi vợ chồng trẻ.
Loại mì của quán này là món ăn phổ biến của Giang Nam Càn quốc, mì nhỏ trong canh, tựa như uyên ương nghịch nước, tự có một cảm giác thanh lưu.
Nhưng người Yến lại thích loại sủi cảo vừa to vừa dày, không thích loại đồ ăn tinh xảo này.
Một là do Yến quốc ở phương bắc, Ngân Lãng quận là Nam cương Yến quốc, nhưng so với tam trấn bên Càn quốc, vẫn bị người Càn gọi là nơi bần hàn.
Cho nên, nếu không mở rộng đất đai biên giới, người Yến không có cơ hội thực sự cảm nhận phong cảnh sông nước Giang Nam.
Hơn nữa, truyền thống mấy trăm năm qua, binh sĩ Yến quốc hoặc chém giết với Man tộc ở phía bắc, hoặc cắn xé với Tấn quốc Càn quốc, nhu cầu thường ngày chỉ là ăn no chắc bụng, không có suy nghĩ tới việc ăn từng miếng nhỏ hưởng thụ cảm giác.
Nhưng vì Trịnh Phàm chịu ảnh hưởng của đời trước, cho nên lại thích loại mì nhỏ này, đương nhiên, mì lớn cũng được, nhưng phải có rau cải.
- Cho hai bát mì nhỏ.
Tiếu Nhất Ba chủ động gọi mì, đồng thời đưa tiền trước.
Làm ăn nhỏ, đương nhiên cần trả tiền trước, nếu không ngươi ăn xong bỏ chạy, biết đi đâu đòi tiền?
Tiền vào túi, mì mới vào nồi.
Không bao lâu, hai bát mì đã được bưng lên, thế nhưng đội ngũ chờ vào thành vẫn không nhích thêm được một bước.
Tiếu Nhất Ba cẩn thận đưa muỗng nhỏ cho Trịnh Phàm, cũng không hỗ trợ thổi nguội, mà nói:
- Chủ nhân, cẩn thận nóng.
Trịnh Phàm cười cười, đưa tay cầm lấy.
Quán nhỏ không bàn ghế, có điều là người có thân phận địa vị cũng sẽ không ăn ở đây, Nam Vọng thành từng là tiểu Giang Nam của Yến quốc, các tiệm ăn sang trọng trong thành không ít, tất nhiên phải chú ý giữ cái bụng vào trong ăn uống.
Trịnh Phàm cùng Tiếu Nhất Ba ngồi xổm bên quầy hàng, thực khách ở đây cơ bản vẫn ăn vậy, đây còn là người thích sạch sẽ, còn không trực tiếp ngồi xuống đất ăn cho thoải mái.
Có lẽ do không có bột nêm, mì cũng không đủ ngọt, nhưng vào miệng thoải mái trơn trượt, ăn cũng không tệ.
Trịnh Phàm ăn từng miếng, Tiếu Nhất Ba ở bên cũng vừa ăn vừa thổi, đối với Tiếu Nhất Ba mà nói, ăn gì không quan trọng, ăn cùng lãnh đạo mới quan trọng.
Ăn được nửa bát, gian hàng nhỏ lại tiếp nhận một làn sóng khách thứ hai.
Một lão gia tử mặc trường sam lạnh tới nước mắt nước mũi tùm lum, một tên kiếm khách mặc áo bông ôm chặt kiếm.
Tên kiếm khách khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt nứt nẻ, không biết là do lạnh hay vốn đã thế.
Lão gia tử ôm một cái cờ, góc cờ bị thổi bay, lộ ra một chữ “Quái”.
- Mười đồng một bát.
Nữ nhân chờ lấy tiền, nam nhân chờ cho mì vào nồi.
Nữ nhân chưa lấy tiền, nam nhân sẽ chưa cho mì vào nồi.
Lão gia tử nhìn về phía bên tên kiếm khách chán nản, ánh mắt tên kiếm khách ngước lên trên, tựa như đang nhìn bầu trời đẹp tới động lòng người.
Lão gia tử chà xát tay, có chút khắc khổ nói:
- Cái này, dùng quẻ trả tiền cơm, có được không?
Nữ nhân lập tức lắc đầu, nam nhân bỏ lại mì trên tay về chỗ cũ, nói:
- Chuyện làm ăn, thực sự không thể mất quy tắc.
Hắn nói rất thật, nếu chuyện làm ăn mà có thể thương lượng, mời ngươi một bát mì cũng không sao, nghe ngươi tính một quẻ cũng coi như tiêu khiển.
Nhưng đã buôn bán thảm đạm như vậy, hiển nhiên phải làm chắc chuyện này.
Người có tuổi càng lớn, sẽ càng như trẻ nhỏ, vô cùng tham ăn.
Chỉ là, người lớn sẽ quan tâm tới mặt mũi, sẽ không gào khóc như trẻ nhỏ.
Kiếm khách chán nản đập bọc hành lý:
- Còn có lương khô.
Lão gia tử chưa nghe hai chữ lương khô còn tốt, vừa nghe hai chữ này, lập tức cong miệng lên, nước mắt trực rơi.
- Lương khô lương khô, ngươi để cha ngươi ngày ngày gặm lương khô, trên đời này có người con nào như vậy sao?!
Trịnh Phàm nghe vậy, nhìn về phía Tiếu Nhất Ba.
Tiếu Nhất Ba nở nụ cười hàm hậu ngại ngùng.
Kiếm khách chán nản có chút thất vọng.
Lão gia tử còn đang oan ức.
Đôi vợ chồng trẻ bán mì cũng đứng nhìn, nhưng chuyện làm ăn không được vội.
Tiếu Nhất Ba cầm bát đũa sang một bên, tay trái móc trong bọc, lấy ra hai miếng bạc vụn, ném về phía quầy hàng:
- Bán cho bọn họ.
- Ôi, được!
Mì lập tức vào nồi, bắt đầu quay cuồng trong nước dùng.
Kiếm khách có bộ dạng chán nản nhìn về phía hai người Trịnh Phàm, sau đó lại đưa mắt rời đi.
Lão gia tử lại trơ mắt nhìn chằm chằm vào mì trong nồi, cũng không vội vã đi cảm ơn Tiếu đại thiện nhân.
- Được rồi được rồi, có thể ăn rồi.
Lão gia tử thúc dục.
Người chồng trẻ gật đầu, vớt mì ra khỏi nồi, bỏ thêm chút gia bị không được phong phú lắm, lão gia tử cẩn thận cầm bát, do dự một chút, vẫn ngồi xổm bên cạnh Tiếu Nhất Ba.
Kiếm khách có bộ dạng chán nản kia cũng cầm bát của mình, có điều lại ngồi xổm ở một đầu khác, tựa như tính cách quái gở, không thích náo nhiệt.
Lão gia tử nhanh chóng ăn xong mấy sợi mì, lại uống mấy ngụm canh, thở một hơi nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ thỏa mãn.
Trịnh Phàm chăm chú nhìn mì trong bát, không để ý tới quanh người, có lẽ kiếp trước đã xem quá nhiều truyện, cho nên nhìn tổ hợp như vậy, thường liên tưởng tới “Thế ngoại cao nhân”.
Càng lôi thôi, càng chán nản, thường thường càng là cao thủ.
Điểm này, đã chứng minh rõ trên người Sa Thác Khuyết Thạch.
Nhưng sau khi nhìn bát mì trong tay đối phương, Trịnh Phàm cũng không tính thăm dò cái gì.
Bất luận là thế ngoại cao nhân thực hay không, ngươi ăn trong bát ngươi, ta ăn trong bát ta, sau khi ăn xong, phủi mông một cái, ai làm chuyện người đó.
Lão gia tử nhìn về phía Tiếu Nhất Ba:
- Ngươi muốn xem bói?
Tiếu Nhất Ba lắc đầu một cái:
- Không cần.
- Ai, cũng đúng là không cần, ngươi a, vượng mệnh, nhưng không vượng thân.
Nghĩa bóng chính là, ngươi khắc người thân.
Tay cầm bát mì của Tiếu Nhất Ba hơi run lên, không lên tiếng.
Tốt xấu gì cũng từng chấp chưởng Xa bang, tuy chỉ là tiểu bang phái trong mắt các đại nhân vật, nhưng cũng từng có không ít liên hệ với đám tam giáo cửu lưu, loại người dùng cái miệng để kiếm cơm này, thứ am hiểu nhất không phải đoán mệnh, mà là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Ngươi không phản ứng, đối phương có muốn nói cũng không nói được.
Nhưng lão gia tử này như không có ý từ bỏ, lại nghiêng người, nhìn về phía Trịnh Phàm, lộ vẻ mặt lấy lòng:
- Đây là quý nhân, cao quý không tả nổi.
Trịnh Phàm cười cười, vừa thổi canh vừa uống.
Tiếu Nhất Ba không được Trịnh Phàm cho phép, đương nhiên sẽ không nói về Trịnh Phàm, tiếp tục ăn mì của bản thân.
Lão gia tử lại an ổn ăn nốt nửa bát, lau miệng, lại nói:
- Huyết khí trên người quý nhân rất vượng, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Khuya hôm trước mới đi giết người, dù đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng huyết khí trên người dễ tán vậy sao?
Nhưng Trịnh Phàm lại không hề bị lay động.
Đáng tiếc, người mù còn đang hôn mê, nếu người hôm nay hắn mang theo là người mù, người mù nhất định có thể cùng xuống ăn mì, lại vừa vặn có thể đối đầu vỡi lão giả này.
Dù sao, hai bên là người đồng đạo, không sợ mất lòng.
- Quý nhân, con đường sau này của ngài tất là một đường bằng phẳng, chỉ cần quý nhân tuân thủ bản tâm, đầm nước vẩn đục, tự làm thanh cá. Mới có thể tự lập hậu thế.
Cái này, xem như lời may mắn?
Trịnh Phàm thả bát trong tay xuống, chắp tay với lão giả:
- Thụ giáo.
- Quý nhân không có gì muốn để lão hủ hỗ trợ tính toán sao?
- Vừa rồi không phải đã tính sao?
Trịnh Phàm hỏi.
- Vừa rồi không tính.
Trịnh Phàm gật gù:
- Không có gì cần tính.
Cầu tài? Không cầu tài.
Cầu hoạn lộ? Trong các xe ngựa kia, đều là đá kê chân trên con đường hoạn lộ của hắn.
Cầu duyên? Có Tứ Nương, Trịnh Phàm đã thấy đủ.
Đây không phải nói dối, sở dĩ Trịnh Phàm không động vào những tiểu nương tử yểu điệu trong nhà kia, thứ nhất là vì không phù hợp khẩu vị. Thứ hai là đã có Tứ Nương, hắn đã đủ tận hứng.
Cũng không phải hình tượng của Tứ Nương, mà là hắn đã sống hai đời, đã sớm không có chấp niệm với tình ái.
Có lẽ, sau này có thể sẽ động tâm với công chúa quận chúa đối thủ nào đó, nhưng cũng chỉ là thân phận cao quý của các nàng khiến hắn thỏa mãn cảm giác chinh phục mà thôi.
Điểm này, Trịnh Phàm phát hiện tâm thái của hắn có chút giống người mù, A Minh, đám Ma vương này, có vẻ cũng không hứng thú với nữ nhân.
- Không có gì cần tính.
Trịnh Phàm đáp.
Đời này của hắn, tới tận hôm nay đều rất thoải mái.
Lão giả có chút thổn thức, tựa như tiếc nuối vì không được khai trương, cuối cùng chỉ có thể nói:
- Quý nhân là người nơi nào?
- Nơi này là Yến quốc, ta đương nhiên là người Yến.
- Không không không, công tử không phải người Yến, công tử, là người trên trời.


Trang 139# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất