Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 273: Chung Văn Đạo

Chương 273: Chung Văn Đạo



- Chiếm chút tiện nghi của cha ngươi, chờ đại chiến kết thúc, dùng công lao của ngươi xóa tội này đi, ngươi sẽ lần nữa được gọi là Mạnh Củng.
Đây là phương pháp đơn giản nhất, có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
- Đa tạ Chung soái!
Mạnh Củng lần nữa quỳ lạy.
- Ngươi có biết người mang binh công thành lần này là ai không?
- Mạt tướng không biết.
- Trên cột ngoài cửa có viết, Trịnh Phàm, thủ bị Thúy Liễu bảo.
- Lại là Trịnh Phàm?
- Hắn đánh Miên Châu thành đến nghiện rồi.
Trịnh thủ bị không biết, lần trước hắn đánh Miên Châu thành, chém đầu một đám quan lão gia, không chỉ khiến hắn bị gánh oan “Hà Thôn”, mà đồng thời khiến hành tích của hắn bị triều đình bí mật truyền cho các đại lão quân đội.
Cũng coi như… dương danh với địch quốc.
- Người này, thủ đoạn rất quỷ dị.
Mạnh Củng chỉ có thể nói vậy:
- Hơn nữa, dụng binh rất lợi hại.
- Ngươi nói tỉ mị lại một chút.
- Tuân mệnh.
Mạnh Củng lần lượt nói từ việc Yến kỵ xông cửa, tới Đạt Hề phu nhân bỗng cơi gợi Thổ binh nội chiến Càn binh.
Chung Văn Đạo híp mắt lắng nghe, ngồi đàng hoàng không nhúc nhích, tựa như chuẩn bị ngủ tới nơi.
Đợi Mạnh Củng nói xong, Chung Văn Đạo mở mắt, nói:
- Thúy Liễu bảo, là bảo trại của Yến quốc?
- Hẳn là vậy.
- Nghe lời ngươi nói, Trịnh Phàm kia cũng coi như một nhân vật, hai lần đánh Miên Châu thành, lần đầu đánh thành, lần hai kém chút lại đánh thành, còn có thể biết xem thời đến, kỳ chính kết hợp.
Nói xong, Chung Văn Đạo nhìn thân binh:
- Ngày mai đi thông báo Ngân Giáp vệ, ta muốn tư liệu kỹ càng của Trịnh Phàm này. Đúng rồi, phái một nhánh kỵ binh đi tiếp ứng Thiên Lãng trở về.
Nói xong, Chung Văn Đạo lại xoa xoa mi tâm:
- Ta mệt rồi, nghỉ ngơi đi.
- Đại soái, phòng nghỉ đã chuẩn bị xong.
- Hừm, Mạnh Củng a.
- Có mạt tướng.
- Ngươi cũng mệt rồi, đổi mũ giáp đi, sau này làm thân binh của ta, ở bên hỗ trợ mưu tính, chờ chút nữa ta sẽ để người dẫn ngươi đi xem bố phòng, ta muốn xem, ngươi kế thừa được mấy phần y bát của phụ thân ngươi.
- Mạt tướng nhất định không phụ kỳ vọng của đại soái.
- Ừm.
Chung Văn Đạo được thân binh đỡ vào phòng nghỉ.
- Đại soái, thuộc hạ sẽ cho người xóa chữ trên cột kia đi.
- Xóa làm gì? Lần trước lau, không phải người ta vẫn tới viết lại sao? Giữ lại đi, để văn võ đi qua đều nhìn, biến sỉ mà dũng.
- Thuộc hạ rõ, còn nữa, đại soái, có cần chuyển văn thư cho Ngân Giáp vệ trước không?
- Sao?
Có thể trở thành thân binh bên cạnh Chung Văn Đạo, cũng tương tự như gia đinh Lý gia, cơ bản đều là con cháu gia tộc hoặc con cháu các công huân tây quân, cho nên bình thường vẫn có thể nói năng thoải mái một chút, xem Chung Văn Đạo như trưởng bối của bọn họ.
- Đại soái, dễ phạm kỵ húy.
- Phạm kỵ húy? Bản soái tới để đánh trận, Yến Hoàng có thể đem Mật điệp tư của Ngân Lãng quận cho Điền Vô Kính, Chung Văn Đạo ta không thể sai khiến được Ngân Giáp vệ này sao?
- Có thể Ngân Giáp vệ sẽ không trả lời.
- Haha, vậy nói cho bọn hắn biết, bản soái rất thích tế cờ, lần này tới vội, không mang tử tù.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Địa giới Miên Châu thành không tệ, sau này chư bộ tây quân đóng trại bố phòng theo Miên Châu thành này đi.
- Thuộc hạ tuân lệnh, đại soái, tri phủ Miên Châu thành còn đang quỳ ngoài cửa.
- Từ bây giờ, Miên Châu thành không cần tri phủ.

Lúc kỵ binh Thúy Liễu bảo trở lại bảo trại, sắc trời đã rõ ràng, rong ruổi một đêm, chiến công phong phú. Đúng là rất mệt, nhưng lúc ăn cơm vẫn vô cùng hưng phấn.
- Trước tiên kiểm ghi thủ cấp lại, sau đó lắp xe, ngày mai tự ta đưa tới Nam Vọng thành.
Trịnh Phàm dặn dò đơn giản sau đó về phong, theo thói quen của hắn, sau khi vất vả trở về, đã có người đun nước chờ hắn tắm rửa.
Ngồi vào trong thùng nước tắm, Trịnh Phàm thoải mái nheo mắt, thân thể uể oải một ngày ngâm vào trong nước nóng, cảm giác thoải mái khó nói nên lời.
Lúc này, Lan nha đầu từ ngoài cửa bước vào:
- Chủ nhân, Tứ nãi nãi nói phải xử lý vết thương cho binh sĩ, nên để ta tới hầu hạ ngài tắm rửa.
Trịnh Phàm gật gù.
Lan nha đầu bắt đầu giúp Trịnh Phàm xoa lưng.
Trịnh Phàm nhớ tới tư thế đầu tiên khi bản thân tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là Lan nha đầu này, gần một năm qua, nữ mười tám đại biến, nha đầu này đã không còn non nớt như trước.
Trong thời gian này, sinh hoạt bình thường của Trịnh Phàm phần lớn là do Tứ Nương phụ trách, cũng không cần người ngoài hầu hạ, cho nên ngày thường cũng hiếm gặp nha đầu này.
Hiện tại, nàng chuyên môn phụ trách dẫn nhưng tiểu nương tử mới.
Tắm xong, Trịnh Phàm được Lan nha đầu hầu hạ mặc áo da báo, sau đó lên giường.
Lan nha đầu quỳ sát bên giường, rót nước giúp Trịnh Phàm, sau đó nhìn Trịnh Phàm:
- Chủ nhân, cần người ta lên cùng sao?
- Ta mệt.
- Vâng, chủ nhân.
Lan nha đầu biết điều lui khỏi phòng.
Khóe miệng Trịnh Phàm khẽ lộ một vệt ý cười, tuy rằng không có ý định ăn, nhưng có tiểu nha đầu tự muốn lên giường, cảm giác này thực sự rất thú vị.
Nam nhân có thể quản được nửa người dưới của mình rất nhiều, nhưng nếu cả nội tâm đều tịnh dục, thực sự ít càng thêm ít, kỳ thực dù là nữ nhân, nhìn thấy anh chàng nào đó đẹp trai, hoặc đại thú nào tốt tính, cũng sẽ có chút kích động.
Trịnh Phàm nhắm chặt mắt lại, hắn thực sự có chút mệt mỏi, ngày mai còn phải đi Nam Vọng thành tính toán quân công, đoán chừng lại phải phí sức một phen.
Nửa giấc mơ màng, Trịnh Phàm như nghe được tiếng cửa bị đẩy ra, rất nhanh, một cơ thể nở nang chui vào trong chăn.
Mùi hương cơ thể quen thuộc, độ cong quen thuộc, cảm giác quen thuộc.
Trịnh Phàm chưa bao giờ cho bản thân là kẻ ngự tỷ khống, nhưng lúc ở cùng Tứ Nương, hắn thực sự rất hưởng thụ cảm giác này.
Không làm gì cả, chỉ ôm như thế, không phải đơn thuần, nhưng lại rất tốt đẹp.
Một giấc ngủ, ngủ tới rất thoải mái.
Khi tỉnh lại, Tứ Nương đã dậy trước, ngồi bên giường may quần áo.
Trịnh Phàm mở to mắt, nhìn Tứ Nương, cha mẹ đời trước của hắn tan vỡ từ sớm, thực sự trí nhớ không có hình ảnh nào như vậy, khi tỉnh lại, thấy mẹ đang ngồi bên cạnh, đang bện áo lông.
Tuy rằng thay Tứ Nương thành người mẹ trong tưởng thượng, thực sự có chút quái quái.
Nhưng trong bảo trại này, người có tinh thần bình thường, ha, hiếm.
Tứ Nương thấy Trịnh Phàm tỉnh lại, thấy Trịnh Phàm không nói, nàng cũng không nói, yên lặng làm việc trong tay.
Không khí yên tĩnh này, tựa như kéo dài cả một giờ, Trịnh Phàm mới chậm rãi xoay người:
- Mấy giờ rồi.
- Nhìn trời, hẳn sắp sáng rồi.
- Ừm, ta muốn rửa mặt.
Xuống giường, thay quần áo, rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, Tứ Nương cũng đã mang cơm canh tới.
Cháo hoa cộng thêm chút dưa muối, đơn giản nhưng không mất phần tinh xảo.
Trịnh Phàm cầm một quả trứng vịt muối, vừa bóc vừa nói:
- Người mù còn chưa tỉnh?
- Đoán chừng phải hôn mê mấy ngày.
Tứ Nương nói.
- Ừm.
Việc người mù điều khiển Đạt Hề phu nhân đã thành công, chỉ có điều chi Càn binh kia xuất hiện đúng lúc, khiến Trịnh Phàm không thể thuận thế vào thành.


Trang 138# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất