Chương 276: Hỏi Chuyện
Ánh mắt Trịnh Phàm khẽ lóe lên.
Không rõ vì sao Tiếu Nhất Ba lại cười mắng:
- Tên bói này, cứ thoải mái ăn mì của ngươi là được rồi, cần gì nói bừa nịnh hót.
Nịnh hót, là công tác thường ngày của Tiếu Nhất Ba hắn a.
Lão gia tử gật gù:
- Nịnh một cái, có thể đổi một bát mì, cũng đáng.
Trịnh Phàm đưa bát cho Tiếu Nhất Ba, Tiếu Nhất Ba nhận bát, đặt lại gian hàng.
Quầy hàng cũng chưa có lượt khách thứ ba, nhưng đôi vợ chồng lại bỏ mì vào nồi.
Hai vợ chồng trẻ, mỗi người một bát, cũng ngồi xổm ăn bên đường như cách khách khách, ngươi đút ta một cái, ta đút ngươi một cái.
Tiếu Nhất Ba đặt bát cùng muỗng nhỏ trên chỗ bán hàng, nhìn cảnh ân ái không khỏi có chút ước ao.
Cuộc sống nghèo khó tạm ổn, lại có thể cầm tay gắn bó, cũng là một chuyện may mắn.
Trịnh Phàm cũng chú ý tới tình huống bên này, có điều, thứ hắn thấy lại khác Tiếu Nhất Ba.
Theo Trịnh Phàm, đôi vợ chồng này đều đang ăn mì mà bản thân nấu, chứng tỏ mì này không có vấn đề, có thể ăn.
Tư duy như vậy, đại khái là do đời sau có quá nhiều ví dụ, rau hái luống, lợn hai chuồng.
Tình hình trước cửa thành có vẻ đã khá hơn, một số đội ngũ đã chậm rãi đi về phía trước.
Tiếu Nhất Ba trở lại đội ngũ, dặn dò thủ hạ chuẩn bị vào thành.
Trịnh Phàm muốn đứng dậy đi tới đoàn xe, lão giả chợt nói:
- Quý nhân, không vội, mới chuẩn bị vào thôi, đời của lão hủ, coi trọng nhất là có nhân có quả, chưa bao giờ nợ nhân tình.
- Vậy phải thế nào?
- Nếu quý nhân không muốn xem bói, vậy nếu muốn biết cái gì, lão hủ cũng có thể lải nhải mấy câu.
Trịnh Phàm thực sự không đi, lần nữa ngồi xổm xuống:
- Ta nghe nói, quan to hiển quý của ba nước Càn Tấn Sở đều thích nuôi một ít môn khác, mục đích cũng là để nói chuyện?
Lão gia tử gật gù:
- Xác thực.
Quan to hiển quý, sợ cô quạnh, lại sợ không văn nhã, cho nên sẽ nuôi một số môn khách, phụ trách nói chuyện tán gẫu.
Kỳ thực chỉ là khoác lác, so ai chém gió càng tao nhã hơn, chém gió càng đẳng cấp hơn.
- Ta, là kẻ thô lỗ, ngay cả ngài cũng nói ta huyết khí vượng, hẳn là biết ta làm nghề gì?
Tốt xấu gì thì Trịnh Phàm cũng tòng quân lâu như vậy, bất luận là ngày thường bại hoại thế nào, nhưng đều đã là người từng thấy máu, cho nên bị người khác nhìn ra là người trong quân lữ, vậy cũng bình thường.
Nếu chút điểm này cũng không nhìn ra, lão giả này sống tới chừng này tuổi quá phí phạm.
- Ngài hỏi, lão hủ nói, phàm là chuyện lão hủ biết, lão hủ tất đáp lại, không giấu làm của riêng.
- Chỉ vì một bát mì?
- Bát mì không đáng giá, nhưng nhân tình thì đáng giá. Tựa như tranh của Sở Hoàng, kiếm của Tấn Hoàng, đao của Yến Hoàng, bút của Càn Hoàng, tất cả đều giá trị liên thành. Trong bát mì này, có nỗi nhớ quê của lão hủ, giá, đương nhiên cao.
- Có lý, vậy ta hỏi một chút, lần này, Càn quốc phái bao nhiêu người nói.
Trịnh Phàm thực sự dám hỏi.
Còn lão gia tử lại thực sự dám đáp:
- Mười lăm vạn Tây quân đã tới dưới Miên Châu thành, mười vạn cấm quân đi đường thủy, nhưng vì xuất phát chậm, cho nên tới sau tây quân, nhưng hẳn là hôm nay cũng sẽ tới. Lang Thổ binh tất là đi theo tây quân, do tây quân nắm giữ, giám thị. Năm vạn Tổ Gia quân từ Đông hải tới, đoán chừng cần thời gian, nhưng phụ binh chư quận không dưới mười vạn, đã sớm tới.
- Tổng lại, là bao nhiêu binh?
- Mười lăm vạn tây quân, năm vạn Thổ binh, hai mươi vạn quân biên phòng tam trấn, năm vạn Tổ Gia quân, mười vạn phụ binh, mười vạn cấm quân, tổng là sáu mươi lăm vạn đại quân!
Sáu mươi lăm vạn đại quận, đặt ở tam biên Càn quốc, có thể nói tương đối xa hoa.
Trịnh Phàm lại hỏi:
- Ngươi có biết, Đại Yến cử bao nhiêu binh mã xuôi nam?
- Chà chà, quý nhân ngài không phải người Yến.
- Nhưng ta càng không thể là người Càn.
- Có thể quý nhân chưa từng thấy phồn hoa của Thượng Kinh, chưa từng thấy phong tình Giang nam.
- Tin tưởng ta, ta đã thấy, cũng cảm thụ qua, nhưng ta… không quá thích.
Không chỉ Trịnh Phàm, chư vị Ma vương kỳ thực đều như vậy, nếu không phải bắt đầu ở Hổ Đầu thành Yến quốc, mà là ở Càn quốc, có thể càng tốt hơn?
Kết luận vẫn là… ở Yến quốc càng thoải mái, tự do hơn.
Bỏ qua những thứ không đáng kể, giờ Trịnh Phàm cùng Tĩnh Nam hầu Điền Vô Kính có giao tình nhặt xác.
Cùng Lý Lương Đình có quan hệ một chiếc đùi dê.
Cùng Yến Hoàng Cơ Nhuận Hào có tình nghĩa đoạn tử.
Còn vị Ngụy công công kia, cũng từng muốn để hắn vào cung nhận ca.
Tính thế nào, Trịnh Phàm cũng càng thân với Yến quốc hơn.
- A, như vậy sao.
Lão gia tử có chút mất mát.
- Ngài vẫn chưa trả lời ta.
- Đại Yến có bao nhiêu binh xuôi nam, chẳng lẽ quý nhân không biết?
- Có những lúc, chuyện của nhà mình, người ngoài lại càng nhìn rõ hơn.
- Nói có lý, vậy lão hủ tính cho quý nhân, Ngân Lãng quận tổng khoảng bốn, năm vạn, nhưng vàng thau lẫn lộn. Tĩnh Nam quân năm vạn, còn có hậu doanh năm vạn, coi như mười vạn. Cấm quân từ Yến kinh tới phụ trách trấn thủ quốc thổ, đồng thời phòng bị uy hiếp của Tấn quốc. Trấn Bắc quân từ hoang mạc tới mười vạn. Tính đi tính lại, quân xuôi nam của Đại Yến cũng chỉ có hai mươi vạn Trấn Bắc quân, mười vạn Tĩnh Nam quân và mấy vạn tạp quân, tính khoảng hơn ba mươi vạn.
- Tính ra, cũng ngang nhau.
- Người Càn nhiều, nhưng Đại Yến quân mạnh, đặc biệt là hai mươi vạn Trấn Bắc quân, Trấn Bắc quân như một cây đao, đã mài rũa ở hoang mạc cả trăm năm, hôm nay mới có thể chỉ hướng nam. Chỉ là…
- Chỉ là làm sao?
- Đại Yến tuy mạnh, nhưng Đại Càn đất rộng của nhiều, binh mã tam biên tuy chỉ có vậy, nhưng đại chiến tới, thiết kỵ Đại Yến có dũng mãnh, chưa chắc phá được tường sắt này?
Trịnh Phàm không nói.
Công thành, dã chiến là hai khái niệm khác nhau.
Đặc biệt là khi quân địch có đủ binh phòng thủ, Trịnh Phàm đã hai lần đánh Miên Châu thành, kỳ thực đều không đường hoàng công thành, bởi hắn không tiêu hao nổi.
Trang 139# 2