Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 277: Có Mùi Bên Trong

Chương 277: Có Mùi Bên Trong



- Yến quân xuôi nam, dân phu phát động bao nhiêu? Món nợ này, quý nhân có từng tính qua?
Trịnh Phàm tiếp tục trầm mặc.
- Điều quan trọng nhất, Bệ hạ của Đại Càn đã hạ lệnh, thiên hạ chi quân, thiên hạ chi nghĩa dũng, đều có thể cấp tốc thành quân, cho nên tập hợp thành bảy, tám mươi vạn quân cũng không phải việc khó.
Phải biết, những năm gần đây, Càn quốc vẫn nuôi tám mươi vạn đại quân cùng tám mươi vạn cấm quân, tuy rằng hai chi quân đội này bị tham nhũng nghiêm trọng, nhưng điều này cũng chứng minh, triều đình Càn quốc có thể nuôi được một trăm sáu mươi vạn đại quân!
Càn quốc lớn mà giàu, không phải nói suông.
- Quân mới thành, không thể dùng.
Trịnh Phàm nói.
- Đánh một hồi, thấy máu, dùng lão dẫn tân, cũng thành quân rồi. Quan trọng nhất, Đại Yến xuôi nam, trong thời gian ngắn tất không thể phá được phòng thủ tam biên, mà Đại Càn, tự nhiên có thể mượn cơ hội này mà mài giũa bản thân, chỉnh đốn quân bị. Mà Yến Hoàng, nhìn thì là mã đạp môn phiệt, nhưng chung quy vẫn là đặt bản thân ở vị trí nguy hiểm. Từ cổ chí kim, bất luận là vương triều nào đều có chỗ dựa, Man tộc dựa vào Vương đình Tả Hữu hiền vương, Sở quốc dựa vào quý tộc, Tấn quốc dựa vào thị tộc, Đại Càn lấy sĩ phu trị thiên hạ. Nền tảng lập quốc tựa như đất nền, từng tần từng tầng, trên cao nhất mới là Hoàng thất, mọi việc, đều có hai mặt, cái mà gọi là sâu mọt quốc gia, kỳ thực cũng có thể xem là đá nền. Người Yến, không kéo dài được, cũng không chống lên được, chuyện này còn phải đặt dưới tiền để Tấn, Sở cùng Man tộc không xuất thủ.
Dùng ngôn ngữ hiện đại, chính là một chính quyền sau khi giành được độc lập, phải kéo một giai cấp cùng chia sẻ lợi ích, mà giai cấp này tuy là sâu mọt quốc gia, nhưng bọn họ có bản năng giữ vững vị trí thống trị.
Tựa như việc Yến Hoàng cùng Trấn Bắc hầu diễn kịch, các thế gia chỉ từng muốn để hai vị hầu gia phong vương, lại chưa từng nghĩ kéo Cơ gia xuống khỏi long ỷ.
Nếu Trấn Bắc quân thực muốn thay vào vị trí đó, các môn phiệt vẫn sẽ đứng ở bên phía Yến Hoàng, nhưng Yến Hoàng lại trực tiếp quét sạch bọn họ, tuy đúng là lợi cho đất nước, nhưng với kẻ thống trị mà nói, đã không còn cảm giác an toàn.
Nếu ngày nào đó, Lý Lương Đình chết, hoặc Cơ Nhuận Hào chết, hoặc tính nam hầu chết, vấn đề sẽ xuất hiện, Trấn Bắc quân là một tập đoàn quân sự độc lập, nếu trong bọn họ có âm thanh khác, vậy phải làm thế nào?
Không có các thế gia cùng môn phiệt điều hòa ngăn cản, bất luận gió thổi cỏ lay đều có thể uy hiếp tới địa vị Cơ gia.
- Ha ha.
- Quý nhân không tin?
- Cái mông của ta không ngồi một bên.
- Quý nhân nói diệu.
- Ha ha, ta rất tò mò, hẳn lão tiên sinh là người Càn, sao lúc này lại lên phía bắc?
- Ai, ai nói lão hủ là người Càn.
- Vậy sao lão tiên sinh muốn dạy ta?
- Đại đạo hướng thiên, con đường của quý nhân bằng phẳng, trong lòng quý nhân có tính toán, người không xem bói, dưới chân tự có đường.
- Thụ giáo.
- Chỉ là tán phét thôi, không có gì.
- Đoàn xe của ta phải đi rồi, cáo từ.
- Hẹn gặp lại.
Trịnh Phàm đứng dậy, lần này hắn đi thật, đuổi theo đoàn xe phía trước, lên ngựa.
A Minh nghiêng đầu, cầm túi nước trong tay, khóe miệng ánh lên điểm đỏ, tựa như điểm son:
- Có vấn đề?
Trịnh Phàm không lên tiếng, chỉ muốn chờ sau khi vào thành, thông báo cho Mật điệp tư là có gian tế Càn quốc vào thành.
Còn hữu dụng hay không, đoán chừng thực sự vô dụng.
Trịnh Phàm quay đầu nhìn lại, đúng như dự đoán, lão giả đoán mệnh cùng kiếm khách chán nản kia đã biến mất.
- A Minh.
- Ngươi nói, trên đời này có người có thể nhìn ra thân phận của chúng ta không?
- Ý chủ thượng là, nhìn ra chúng ta không phải người của thế giới này?
Trịnh Phàm gật đầu.
- Nhìn thì ra chứ sao.
- Phóng khoáng như thế?
- Nghĩ nhiều cũng vô dụng.
- Cũng đúng, nghĩ nhiều cũng vô dụng, có điều, vẫn phải sớm phát tài một chút, nếu lão tử cũng có ba mươi vạn thiết kỵ, lão tử có là người sao Hỏa xuống, đoán chừng cũng không ai dám nói?
- Chủ thượng anh minh.
Trịnh Phàm đưa tay ra, tự nhiên lau điểm “Son” trên khóe miệng A Minh.
A Minh sửng sốt, khẽ cau mày.
Trịnh Phàm nhìn điểm đỏ trên tay. Lại xoa xao trên lông chiến mã:
- Ngươi tiết kiệm chút, đừng uống sạch, sau này lại đói bụng.
- Trong hầm băng có tích vài thùng.
- Cái này cũng được sao?
- Đương nhiên có thể.
- Kỳ thực, ta cũng có chút buồn nôn với hành động vừa rồi.
- Chủ thượng cũng biết.
- Nhưng thấy ngươi bình tĩnh như thế, ta muốn khiến ngươi buồn nôn một chút.
- Chủ thượng… anh minh.

- Ta cho rằng, ngươi sẽ giết hắn.
Trong đám người, kiếm khách chán nản mở miệng.
Lão gia tử lắc đầu:
- Đúng là muốn giết hắn.
- Bởi trong rương của đoàn xe kia, đều là đầu người?
Lão gia tử lắc đầu:
- Bởi ta không nhìn thấu hắn, khí vận người này, khó thể cân nhắc.
- Vậy sao không giết hắn? Hắn là người Yến.
- Giết không được, giết không được a, người này còn chưa có thành tựu, coi như ngày sau có thành tựu, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, cứ để ở đây trước, sau này bố cục, giờ thì không được. Lão phu còn chưa tiết đủ một khí, nếu tiết, nhất định đổ máu ngàn dặm, nếu quăng trên người đứa trẻ này, lão phu cảm thấy thiệt thòi.
- Dựa theo giải thích của Luyện Khí sĩ, thế gian đại loạn, tất có yêu nghiệt, hắn, có tính hay không?
- Tính.
- Yêu nghiệt này, ở Yến quốc.
- Ngươi có thể xác nhận, là phúc của Yến quốc?
- Ta có thể cảm giác được, ngươi đang lừa mình dối người.
- Thôi, thôi, một đời người chỉ quản chuyện một đời người, ngươi ta là người Càn, tự thấy vì máu thịt của mình mà phụ trách một phần việc, còn chuyện sau đó, thuận theo tự nhiên đi. Ngươi nói đúng, loạn thế tới, yêu nghiệt xuất, nhưng đến cùng có mấy tên hóa thân thành rồng, còn chưa biết được.
- Đáng tiếc, kiếm của ta lại giống khí của ngươi.
- Đúng vậy, khí của lão phu quá chất phác, không dễ dàng sử dụng, kiếm của ngươi quá nhuệ, đâm một cái liền nát.
- Không đi nữa sao?
- Chờ một chút, chờ một chút, bát mì vừa rồi thật ngon, mùi vị như ở nhà.
- Thêm một bát nữa? Bạc vụn mà tên tiểu tử kia ném ra, đủ để ăn hai bát nữa.
- Ăn một bát được rồi, tưởng niệm mùi vị thôi, hơn nữa, muốn ăn nữa cũng không được rồi.
Lão gia tử cùng kiếm khách có bộ dạng chán nản cùng nhìn về phía sạp hàng.
Trong đám người, bỗng xuất hiện hơn mười người, một người mặc áo đen, những người còn lại đều mặc trang phục buôn bán bình thường, trực tiếp vây sạp hàng lại.
Để tránh có người gây rối loạn, người mặc áo đen hô:
- Đại Yến Mật Điệp tư lùng bắt gian tế Càn quốc, người không liên quan mời lui lại!
Hai vợ chồng trẻ còn ngồi xổm ở đó, trong tay còn cầm bát mì, đối mặt với Mật Điệp tư tới, bọn họ không chút sợ hãi, chỉ thản nhiên đối mặt.
Lão gia tử thở dài:
- Ta sớm nói, bát mì hôm nay, có mùi vị quê nhà.
Kiếm khách chán nản không nói.
Lão gia tử lại nói:
- Mỗi người đều có một con đường, mỗi người, bởi thân phận khách nhau mà có số mệnh riêng, ngươi nói xem, từ khi ta tìm tới ngươi, ngươi có hối hận sao?
- Không có gì hối hận hay không, đều là mệnh của mỗi người.
- Đúng vậy, đều là mệnh của mỗi người, ta không thích Triệu gia.
- Ta cũng không thích.
- Nhưng ta là người Càn, không có lý nào mà để bọn hắn đồng ý vì Đại Càn đưa mạng, hai chúng ta lại có thể tiếp tục đứng nhìn, không có lý này, không có lý này.
- Đúng, không có lý này.
Người của Mật Điệp tư còn chưa bắt người.
Đôi vợ chồng trẻ đã nhìn nhau mỉm cười, thất khiếu đổ máu đen, thân thể không còn chút sinh cơ.
Hiển nhiên, bọn họ hạ độc vào trong mì.
Bọn họ là Ngân Giáp vệ ẩn núp ở Yến quốc đã lâu, nhưng có thể đã phát hiện liên lạc của bản thân có vấn đề, nên đã sớm chuẩn bị.
Máu tươi đã nhỏ xuống, chảy vào trong bát mì, dập dờn chảy ra, canh mì trong suốt đậm màu máu.
Lão gia tử đứng xa xa hít sâu một hơi, bên trong có mùi rồi.


Trang 140# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất