Chương 278: Phiền Chư Vị Tạo Điều Kiện!
Lúc vào cửa thành, Trịnh Phàm mới phát hiện, cửa thành không chỉ có thủ tốt Nam Vọng thành, mà còn có một đám áo đem.
Đại Yến sùng đen, hơn nữa màu đen vốn là máu chuyên môn dùng cho “Đặc vụ”, khác với Ngẫn Giáp vệ của Càn quốc, Mật Điệp tư của yếu quốc rất khiêm tốn.
Đương nhiên, có khiêm tốn như vẻ bề ngoài hay không, vậy thì không biết được.
Trịnh Phàm còn nhìn thấy Sơn Kê, Sơn Kê lại là đầu mục của đám người này.
Đoàn xe nhận kiểm tra, Trịnh Phàm cũng tung người xuống ngựa, Sơn Kê chủ động đi tới:
- Trịnh đại nhân.
Đối với đám người của Mật Điệp tư này, dù Trịnh Phàm không để ý lắm, nhưng ngoài mặt vẫn cần làm tốt.
Trịnh Phàm nở nụ cười, chắp tay chào.
Mấy ngày trước, Sơn Kê mới đặc ý tới Thúy Liễu bảo, ám chỉ thời gian Trịnh Phàm đã dừng lại đủ dài.
Tĩnh Nam hầu có lệnh, các quan quân đầu lĩnh dọc biên Ngân Lãng quận phải dùng sức đi quấy rối biên cảnh Càn quốc, hơn nữa phải tạo được hiệu quả thực tế.
Chỉ có điều Trịnh Phàm tự cao quan hệ cứng, vẫn chỉ dừng ở Thúy Liễu bảo luyện binh, Hứa Văn Tổ lại giúp gánh áp lực, bất đắc dĩ, nên Sơn Kê chỉ đành tự mình tới Thúy Liễu bảo thúc giục.
- Khuya hôm trước Trịnh đại nhân đã ra ngoài?
Thúy Liễu bảo điều động quân đội, đương nhiên không thể giấu được Mật Điệp tư, hơn nữa Trịnh Phàm cũng không có ý che giấu làm gì.
- Nghỉ đã đủ lâu, dù thế nào cũng phải ra ngoài dạo một chút, kiếm chút đồ ăn.
Trịnh Phàm đáp lại:
- Ngài đang làm gì vậy?
Mật Điệp tư xuất hiện ở cửa thành, tuyệt không phải chuyện bình thường.
Sơn Kê cười cười:
- Thu lưới.
- Ha ha, chúc mừng.
Sơn Kê lắc đầu một cái:
- Chuyện phải làm thôi.
Chiến sự mở ra, chém giết giữa gián điệp có khi còn thảm thiết hơn cục diện chiến tranh hiện tại.
Hai bên đều tận lực nhổ cái gai trong mắt, lại cắm gai vào mắt đối phương, mỗi một bước đều để lại máu tươi thấm vào lòng người.
- Không biết Trịnh đại nhân có chú ý không, hai tên thám tử Càn quốc là hai tiểu thương bán mì.
- Hả?
Trịnh Phàm đột nhiên có cảm giác có gì đó không đúng.
Lúc này, một tên Mật Điệp tư cưỡi ngựa tới, người xuống ngựa thì thầm bên tai Sơn Kê một hồi.
Sơn Kê thở dài, cũng không ngại Trịnh Phàm, nói thẳng:
- A, lại hạ độc trong mì, đút độc dược cho nhau mà chết.
Trịnh Phàm: “…”
Lúc này, ánh mắt nhìn tới Trịnh Phàm, chắp tay nói:
- Vị đại nhân này cũng đã ăn mì.
Sơn Kê có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Trịnh Phàm, Trịnh Phàm lắc đầu một cái:
- Ta không sao.
Nếu đã hạ độc, như vậy không có chuyện hai người kia đã chết, mà hắn còn sống được.
Mà hai người kia, hẳn cũng không hứng thú đi hạ độc người khác.
Độc dược, kỳ thực cũng rất quý.
Đương nhiên, cũng bởi hôm nay Trịnh Phàm mặc thường phục, chứ không phải mặc giáp.
- Trịnh đại nhân phúc lớn mạng lớn.
- Ha ha, thời gian gần đây vẫn không tệ.
“Ọe!”
Đám thủ tốt phụ trách kiểm tra hoàng đột nhiên nôn ọe.
Cũng không phải bọn hắn quá yếu kém, nhưng cảnh tượng trong rương thực sự vượt qua sức chịu đựng của người thường.
Trong tình huống không chuẩn bị kỹ tâm lý, bỗng nhiên mở hòm, thấy một đống đầu người được xếp chỉnh tề, mẹ nó, ai mà chịu nổi?
Rất nhiều thủ tốt vây tới, có người hiếu kỳ, có người căng thẳng, sau đó.
“Ọe!”
Người nôn ọe xếp thành hàng dài.
Nếu đây là khải hoàn, dù có chồng đống trên xe, bọn hắn cũng không tới mức như vậy, thậm chí bách tính vây xem sẽ còn hoan hô.
Sơn Kê có chút ngạc nhiên, lúc này, một tên Mật Điệp tư lại tới, liếc qua nhìn Trịnh Phàm, nói với Sơn Kê:
- Là thủ cấp.
Sơn Ke hơi há hốc miệng, chỉ đội xe mà Trịnh Phàm mang tới:
- Trịnh đại nhân, trong những cái rương này, đều là đầu người?
Trịnh Phàm gật gù:
- Tất cả đều là đầu người.
- Nhiều như vậy!
Sơn Kê sửng sốt.
Tuy chém giết hiện tại đã rất kịch liệt, nhưng đều chỉ là hỗn chiến quy mô nhỏ, tinh nam quân cùng thủ binh tam trấn Càn quốc vẫn chưa điều động, nên chỉ chiến trong quy mô nhỏ.
Sơn Kê hiểu rõ, nếu số rương ở đây đều là đầu người, như vậy từ khi hai nước khai chiến tới nay, đây chính là lần thu hoạch nhiều nhất, hơn nữa còn bỏ xa vị trí thứ hai.
Còn việc sát lương mạo công, hoặc nói là đi Càn quốc giết dân thường mạo công, Sơn Kê tin Trịnh Phàm sẽ không làm thế.
Bởi Sơn Kê biết bối cảnh hiện tại của Trịnh Phàm, vị đại nhân này, không chỉ là thủ bị đơn giản như vậy, có thể nói là người đã được “Đế tâm”.
Những người khác vì tiền tài danh vọng, có thể làm chuyện như thế, nhưng vị Trịnh đại nhân này sẽ không. Đồng thời, nhiều rương đầu người như vậy, tự nhiên là đệ nhất đại quân công, sẽ kinh động rất nhiều người nhìn tới, muốn giả cũng không được.
Sơn Kê lui sau hai bước, chắp tay khom lưng với Trịnh Phàm:
- Chúc mừng Trịnh đại nhân lập đại công cho Đại Yến!
Thi lệ, tự nhiên là lấy lòng vị Thủ bị đại nhân tiền đồ bất khả hạn lượng, nhưng càng nhiều, là nội tâm của một người Yến thốt ra.
Xuôi nam, không chỉ là tâm nguyện của Yến Hoàng, đồng thời cũng là tâm nguyện của con dân Yến quốc.
Trịnh Phàm vội nâng Sơn Kê lên, không ngừng nói:
- Không được không được.
Lúc này, thủ thành giáo úy đi tới, phản ứng của hắn tốt hơn đám thủ tốt nhiều, đi tới trước Trịnh Phàm, vị giáo úy này cũng khom người.
Đứng ở góc độ là người Yến, công lao này của Trịnh Phàm thực sự đề cao sĩ khí.
Quân nhân Yến quốc rất thuần túy, so với quân nhân Càn quốc thường bị quan văn áp chế, quân nhân Yến quốc càng có dáng vẻ quân nhân hơn.
Có thể lập quân công, có thể giết địch, có thể thắng trận, mọi người sẽ tin phục ngươi, kính trọng người.
Còn thi từ ca phú đạo đức văn chương, không ngăn được Man tộc, người Yến thích dùng đao nói chuyện hơn.
- Ta còn phải đi phủ tổng binh, phiền chư vị tạo điều kiện.
Trang 140# 2