Chương 279: Để Dành Tiểu Phàm Phàm!
Trịnh Phàm không muốn ở lại bị vây xem, lần này dâng công xong, Hứa Văn Tổ nhất định sẽ tuyên truyền giúp hắn, hắn không cần tự lên sân khấu.
Cũng không phải là Trịnh Phàm không thích cảm giác được người kính trọng, hắn cũng không có gì cần cố kỵ, chỉ là hắn đang nóng lòng đi cò kè mặc cả, chọn người chọn ngựa a.
Lần dạ tập này thu hoạch phong phú, thủ cấp chất từng xe, nhưng hắn cũng tổn thất không nhỏ.
Trịnh Phàm lại giữ cái tâm thái làm ăn nhỏ, phải bù đắp tiền vốn, còn có thể kiếm lời được bao nhiêu, vậy nói sau.
Có Sơn Kê cùng vị giáo úy thủ thành hỗ trợ, đoàn xe nhanh chóng vào thành.
Biết Trịnh Phàm tới phủ tổng binh, Sơn Kê cùng giáo úy thủ thành cũng không theo nữa.
Trịnh Phàm lên ngựa, có chút bất đắc dĩ nhìn A Minh còn đang lười biếng.
- Chủ thượng không thích cảm giác bị sùng bái sao?
- Tạm được.
- Nhưng có vẻ chủ thượng hơi không kiên nhẫn.
- Ta là kẻ thô lỗ.
- Người thô lỗ sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
- Tới tới tới, trước cần phải đòi binh đòi lương.
Tiểu Lục tử đầu tư cho Thúy Liễu bảo lâu như vậy, tuy ngày tháng ăn cơm ăn thịt của người ta rất thích, nhưng Trịnh Phàm cũng không ngại càng nhiều càng tốt.
Tuy nói Hứa Văn Tổ là tổng binh Nam Vọng thành, đã tạo điều kiện cho Thúy Liễu bảo không ít chỗ tốt.
Nhưng chuyện như vậy, ai lại thấy đủ?
Quân giới, lương thảo, chiến mã… những thứ này, cho bao nhiêu Trịnh Phàm cũng có thể nuốt được, mà nếu không được, dùng để tăng thanh thế cũng không tệ.
Bên Trịnh Phàm đang chuyển xe vào thành.
Trong phủ tổng binh, mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc.
Thân hình mập mạp của Hứa Văn Tổ ngồi trên thủ tọa, bên dưới có hơn mười tên Tướng quân mặc giáp trụ, từng người đều có hàm tổng binh.
Tổng binh Yến quốc, cơ bản đều là Tướng quân có thể tự mình chống đỡ một phương.
Chỉ có điều, quân chế Yến quốc đặc biệt, Trấn Bắc quân, Tĩnh Nam quân cùng cấm quân đều tự thành hệ thống.
Không nói tới tổng binh, bất luận quan quân nào trong ba đại quân này, khi đối mặt với người cùng cấp bên ngoài, đều có chút ngạo khí hơn người.
Hơn mười tên tổng binh trong phòng, đã có thể nói là gần đủ các đại đầu mục dọc tuyến Ngân Lãng quận này.
Mỗi người ở đây đều có rất nhiều binh mã dưới tay, tuy lần này có rất nhiều hình đồ được đưa tới bổ sung, nhưng với lệnh của Tĩnh Nam hầu, bức bọn hắn phải không ngừng tập kích quấy rối Càn quốc.
Kẻ nào lười biếng, quân hèo lập tức giáng, lại thêm người phụ trách Mật Điệp tư của Ngân Lãng quận là người trong nhà Tĩnh Nam hầu, vị Đỗ Quyên đầu mục kia làm việc không chút cố kỵ, trực tiếp điều động thủ hạ Mật Điệp tư vút roi, tàn nhẫn đánh người.
Cũng không phải chỉ có Thúy Liễu bảo thích bảo toàn lực lượng, đây là bản năng của mỗi tên quân phiệt bình thường.
Nhưng hết cách, triều đình muốn ngươi đi cắn người, tuy rằng cho ngươi thức ăn, nhưng ra ngoài lại bị xẻo mất miếng thịt, một vào một ra, nhìn như tổn thất không lớn, thậm chí có hình đồ bổ sung, mặt số lượng chất lượng lại tăng hơn.
Nhưng tiêu hao đều là lão binh, thay máu nhiều như vậy, thực sự có chút thiếu máu nội bộ.
- Hứa đại nhân, phân phối của tháng này không ổn.
Một tên tổng binh tướng mạo đường đường, lúc nói chuyện cũng đầy sắt thép.
So với hắn, Hứa mập ngồi trên thủ tọa, lại có chút giống sâu mọt quốc gia.
Hứa Văn Tổ rủ mí mắt, chậm rãi nói:
- Chư vị, đừng thấy Nam Vọng thành ta thông thương rất nhiều, ha ha, không dối chư vị, ta không thiếu lương thực, cũng không thiếu quân giới chiến mã. Thứ ta thiếu, là kho cất lương, kho cất quân giới, chuồng nuôi ngựa cùng với mã nô.
Hứa Văn Tổ bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Có thể nói, đồ trong ta không bỏ được, nhưng chư vị, những thứ này, không thể động a.
Yến quốc vốn không giàu, triều đình cùng Hoàng thất cũng không giàu, điều kiện hạn chế nuôi binh, đạt được đại binh thành tựu hôm nay đã không dễ, nhưng so với bồi dưỡng, nuôi quân còn tốn hơn nhiều.
Phí dụng xuất quân, phí dụng ban thưởng, tiêu hao lương thảo, bổ sung quân giới, thay mới chiến mã… đại chiến tới, những con số này đều là con số trên trời.
Thậm chí, binh mã ăn cơm, cũng nhiều hơn người thường.
Nhưng sau khi ngựa đạp môn phiệt, Yến Hoàng rất giàu có, triều đình rất giàu có.
Người ta cắt rau hẹ còn phải tưới một cái, còn Yến Hoàng trực tiếp dùng xẻng xúc tận gốc.
Có điều, tất cả cùng hiểu, những vật tư này đều là chuẩn bị khởi động Tĩnh Nam quân cùng với phục vụ Trấn Bắc quân xuôi nam.
- Hứa đại nhân, chúng ta không có nhiều yêu cầu, cũng biết Hứa đại nhân ngài khó xử, chúng ta đều hiểu, nếu người khác ngồi ở vị trí của ngài, chưa chắc đã có thể đỡ được cục diện hiện tại.
Lời tiếp theo, tất có một cái “Thế nhưng”.
Nhưng lời nói đầu như vậy, thực đúng là không thể phản bác.
Mọi người ở đây đều là tổng binh, nhưng Hứa Văn Tổ là tổng binh Nam Vọng thành, lại kiêm chức tri phủ Nam Vọng thành, tuy cùng cấp, nhưng vô hình chung đã vượt những người khác nửa bậc.
Mà mấy tháng nay, Hứa Văn Tổ lại có thể xử lý những chuyện khiến người khác đau đầu một cách ngay ngắn rõ ràng, bản lãnh này, chư vị tổng binh ở đây đều công nhận.
Nhưng, mấy ngày rồi cắt thịt quá đau, nếu không có chút sữa bù vào, bọn hắn có khi phải biên giới hóa rồi a.
Địa vị quan quân Yến quốc được quyết định bởi số binh trong tay, hơn nữa còn phải xem binh trong tay tinh nhuệ tới mức nào.
- Hứa đại nhân, sở cầu của chúng ta rất đơn giản, chúng ta chỉ cần công bằng. Mấy ngày nay mọi người đều phải liều mạng đánh với người Càn, các huynh đệ đều muốn trợ cấp, chiến mã tiêu hao, quân giới hao tổn, tính cả bổ sung tân đinh, thế nào cũng phải cho chúng ta cơ hội thở dốc chứ?
Hứa Văn Tổ vỗ tay tán thưởng, thưởng thức thuốc hít trên bàn, hắn biết đám người này tụ lại để làm gì, đúng, tướng ăn thường ngày của Hứa Văn Tổ hắn, thực sự có chút hơi quá.
Nhưng đây chỉ là một điểm, chuyện này vốn chẳng có gì. Ai bắt hắn giờ đang ngồi thủ tọa, mà đối phương chỉ có thể đứng dưới đây?
Người nào quan cao, người nào quyền chức hơn, người đó có thể ăn nhiều hơn, đây là đạo lý xưa nay chưa từng thay đổi.
Nhưng lần này có một nhánh hàng mới chuyển từ bộ lạc, cống hiến một ngàn năm trăm trai tráng Man binh được triều đình hạ chỉ xuôi nam, hắn lại trực tiếp lấy luôn, không chia mưa móc xuống dưới.
Đám tổng binh này, đương nhiên là ngồi không yên.
Man binh giỏi kỵ xạ, tuy không tinh nhuệ bằng Trấn Bắc quân, nhưng tố chất tuyệt đối đạt tới nhất lưu, so với gia đinh các gia quân lúc trước, tuyệt không kém.
Hơn nữa, còn có chuyện Trịnh Phàm dựa vào bốn trăm Man binh phá Miên Châu thành, cắt đầu một đám quan văn trở về.
Sức hấp dẫn của kỵ binh Man tộc, lại càng mạnh hơn nữa.
Chiến mã, quân giới, lương thảo… đều dễ làm, thực không được, cầu lên trên cũng có thể cầu một ít.
Nhưng binh sĩ ưu tú, mẹ nó, cũng không thể cầu trên đẻ cho ngươi chứ?
- Đi thẳng vào vấn đề đi, bản quan rất bận.
Hứa Văn Tổ không định tiếp tục vấn đề này.
Chiến tranh hiện tại quả là chưa từng có, thậm chí Bắc Phong quận đã bắt đầu móc nói với Man tộc, để Man tộc xuôi nam, chỉ cần người đồng ý, liền cho thân phận hợp pháp.
Đương nhiên, người ở trên vẫn biết đây là hành vi dẫn sói vào nhà, nhưng muốn vào, có thể, thanh niên trong tộc các ngươi phải hiệu lực cho Yến quân.
Đánh với Man tộc nhiều năm như vậy, trăm năm qua, Man tộc càng lúc càng khó khăn. Tương tự như Càn quốc điều Thổ binh lên phía bắc ngăn địch, Yến quốc cũng điều Man tộc tới xuôi nam.
Quan quân Yến quốc có huyết thống Man tộc cũng không ít, lính đánh thuê cũng không hiếm thấy. Lúc Trịnh Phàm xuất lĩnh năm trăm Man binh xuôi nam tới Thúy Liễu bảo, tuy rằng khiến các ải dọc đường chú ý, nhưng cũng không ai khiếp sợ, chỉ kinh ngạc cảm thấy, chi quân đội của Trịnh Phàm, lại thuần một màu Man binh.
Các quân đội khác, thường chỉ dùng Man binh làm đồn kỵ, phụ trợ cùng tô điểm mà thôi.
Mà một ngàn năm trăm Man binh này, Hứa Văn Tổ đã quyết ý nuốt gọn.
Sau đó, đương nhiên là cho tiểu Phàm Phàm.
Lão tử muốn ăn đấy, sao!
Trang 141# 1