Chương 280: Đặng Tử Lương!
Hắn vốn là người được thả tới đây, căn bản không có căn cơ ở Ngân Lãng quận này, chỉ có mỗi đồng chí Trịnh Phàm, sao có thể không tận sức nâng Trịnh Phàm lên?
Đồng thời, Trịnh Phàm cũng giải quyết quan hệ giữa hắn và hai vị hầu gia.
Hai bên còn là đồng hương nữa!
Đương nhiên, quan trọng nhất là Trịnh Phàm biết đánh!
Hứa Văn Tổ đương nhiên phải nâng!
Không phải tên tướng lĩnh nào cũng biết xung phong, nếu thực sự phải để Hứa Văn Tổ hắn ra trận, đoán chừng khi đó Yến quốc cũng chuẩn bị xong đời.
Có thể tọa trấn phía sau, dùng thủ hạ đi lập công, hắn dù không đoạt công, nhưng cũng có thể chia phần.
- Đại nhân, nếu đại nhân muốn lấy cả một ngàn năm trăm Man binh này, chúng ta đều không phục.
- Đúng vậy, đại nhân, nhiều người chúng ta ở đây như vậy, ngài có thể ăn phần lớn, nhưng dù gì cũng phải chia cho chúng ta chút canh.
- Nếu trong đội ngũ chúng ta có thêm một chi Man binh, trên chiến trận có thể thong dong hơn nhiều.
Chư vị tổng binh mỗi người một ý, lý do rất đầy đủ.
Chủ đề chỉ có một: Ngươi ăn nhiều, nhưng không được ăn một mình!
Hứa Văn Tổ nâng chung trà lên, thổi thổi bọt trà, nhấp một ngụm, chờ các tổng binh nói xong, mới đặt chén trà xuống:
- Chư vị, không phải bản quan lên mặt, bản quan là người bắc, nửa đời giao thiệp với Man tộc, thứ nhất, Man tộc kiệt ngạo, không dễ thuần, thứ hai, năm ngón tay hợp lại, mới có thể nắm chắc đồ. Nếu tách một ngàn năm trăm Man kỵ này ra, không khỏi đáng tiếc.
- Vậy theo ý Hứa đại nhân, muốn đem Man binh này giao cho ai?
Lúc này, một vị tổng binh vốn vẫn trầm mặc lên tiếng:
- Hứa đại nhân, ngài nói thực đúng, một ngàn năm trăm Man binh này vốn xuất thân từ cùng một bộ lạc, nếu tách ra, thứ nhất sẽ khiến bản thân các Man binh sinh oán hận, thứ hai, cũng khó tạo thành lực lượng vững chắc. Theo ta thấy, một ngàn năm trăm kỵ này, có thể giao cho một vị tướng lĩnh chân chính am hiểu kỵ chiến. Mọi người đều biết Tam đại quân của Đại Yến ta, Trấn Bắc quân, Tĩnh Nam quân cùng cấm quân, bây giờ Bệ hạ có trí xuôi nam, Đại Yến ta càng mạnh thì càng tốt, nếu như chúng ta có thể tạo thành một chi đại quân thứ tư, cũng là vinh dự của chúng ta, cũng là hạnh phúc của Đại Yến.
Hai mắt Hứa Văn Tổ hơi híp lại, người này trước giờ không nói gì, bỗng nhiên mở miệng khẳng định lời hắn nói, Hứa mập tuyệt không tin nhân cách mị lực của bản thân có thể thuyết phục được đối phương, để đối phương đảo hướng theo hắn.
Hứa Văn Tổ tới Ngân Lãng quận chưa lâu, lại là người từ phía bắc tới, đám tổng binh này đều không phải “Người trong nhà”.
Lúc này, lại có hai vị tổng binh nói:
- Đúng, Trần tổng binh nói có lý, một ngàn năm trăm Man kỵ này phải giao cho người thích hợp nhất thống lĩnh.
- Vậy ai mới là người thích hợp nhất?
- Đương nhiên là người có chiến công lớn nhất, quân lữ Đại Yến ta, mọi thứ phải xem chiến công mà tính!
- Đúng, ai có chiến công cao nhất thì cho người đó.
- Nói có lý!
- Ta tán thành!
Hứa Văn Tổ tiếp tục thưởng thức thuốc hít trong tay, trợn trắng mắt. Mẹ nó, đào hố chờ hắn nhảy?
Hứa Văn Tổ lập tức mở miệng:
- Trịnh Phàm thủ bị Thúy Liễu bảo, xuất thân từ phía bắc, lại thiện giao thiệp với Man tộc, từng dẫn bốn trăm Man kỵ công phá Miên Châu thành, chém đầu vô số quan lại, dương uy Đại Yến ta! Tĩnh Nam hầu từng tán thưởng: Quân Trung Thần Câu!
- A, tham công liều lĩnh, may mắn đắc thế thôi, nếu không có Tĩnh Nam hầu suất quân cứu trợ, đoán chừng đã sớm mất mạng ở Càn quốc, người này, không thể!
Hứa Văn Tổ cau mày, hắn đem Tĩnh Nam hầu ra làm chỗ dựa, cũng coi như chỉ ra bối cảnh của Trịnh Phàm, tuy rằng Tĩnh Nam hầu không tán thưởng Trịnh Phàm như vậy, nhưng cũng không ai đem chuyện này tìm Tĩnh Nam hầu hỏi.
Mà lời này dù có truyền tới tai Tĩnh Nam hầu, Hứa Văn Tổ cũng tin Tĩnh Nam hầu sẽ không bác tin.
Nhưng giờ hắn nói ở đây, lại còn có người dám không phục?
Bọn họ, dựa vào đâu?
Hắn là lão cáo trong quan trường, đạo hạnh của Hứa Văn Tổ đương nhiên cao hơn đám quan quân này một bậc.
Hứa Văn Tổ kết luận, người mà đối phương muốn đẩy lên, tuyệt đối có bối cảnh càng mạnh hơn Trịnh Phàm.
Nếu không, cũng không thể tập kết nhiều vị tổng binh tới giúp như vậy!
Đúng lúc này, một người chạy tới thông bẩm:
- Địa nhân, Đăng tham tướng, Đặng Tử Lương cầu kiến!
Đặng Tử Lương?
Hứa Văn Tổ thầm thoải mái, người Đặng gia!
Đặng gia vốn là tướng môn, sức ảnh hưởng trong quân rất lớn, Đặng gia lại không phải môn phiệt, bởi mấy đời Đặng gia đều là từ Võ phu làm nên, coi như muốn chơi với môn phiệt, các môn phiệt còn ghét bỏ ngươi không quý, không chơi với ngươi.
Nhưng chuyện này chưa chắc không phải chuyện tốt, Yến Hoàng mã đạp môn phiệt, mà Đặng gia lại vừa hay không mất một sợi lông.
Điểm quan trọng nhất, nữ nhi của gia chủ Đặng gia đời này, lại là Mẫu phi của tứ Hoàng tử!
Hai bên kết hợp, xác thực có thể thu được nhiều tổng binh như vậy hỗ trợ.
Yến Hoàng thanh trừ ngoan tật, hiệu quả róc xương liệu độc rất tốt, bằng chứng tốt nhất chính là Nam Vọng thành tích góp được đại lượng vật tư.
Nhưng tác dụng phụ cũng đã hiện, một số gông xiềng trong tư duy một số người lại bị tháo xuống.
Trước kia, Hoàng tử muốn đoạt vị phải có các môn phiệt chống lưng, đối tượng thông gia của Hoàng đế cũng thường chọn từ trong các môn phiệt, mọi người cùng chơi cờ.
Phần lớn, đừng nói là ngồi xuống chơi cờ, ngay cả tư cách quan chiến cũng không có.
Giờ đây, môn phiệt không còn, đám quân phiệt này bắt đầu động tâm tư rồi.
Bọn họ cho rằng, bản thân cũng đạt được tư cách chơi cờ.
Nghe thì rất ngu, nhưng mê hoặc này, không phải ai cũng đỡ được!
Hơn nữa, cũng không phải kêu các ngươi đi khởi binh cần vương, chỉ là để ngươi hỗ trợ hò hét một hồi, cũng không mất gì, lại kết thiện duyên với Đặng gia.
Ngược lại, dù sao Hứa Văn Tổ cũng định nuốt trọn một ngàn năm trăm Man binh này, bọn họ chỉ là cầm thứ không thuộc về bản thân, đưa cho người khác thôi!
- Gọi hắn vào đi.
Hứa Văn Tổ nói.
Đặng Tử Lương, nhân vật Thủ lĩnh thế hệ trẻ Đặng gia, mười sáu tuổi tòng quân, từng đánh bóng năm năm ở Trấn Bắc quân, hai mươi mốt điều vào Tĩnh Nam quân, ba năm sau, đưa ra làm thủ bị Ngân Lãng quận, năm ngoái thăng làm tham tướng.
Trong thời gian này, tuy có gia tộc chống đỡ, nhưng bản thân hắn cũng không chịu kém ai, tư lịch cùng lý lịch, chà chà…
Đặng Tử Lương bước tới, một thân huyết giáp, tuổi chưa tới ba mươi, anh khí tự nhiên, lại cho người ta cảm thấy trầm ổn.
- Mạt tướng Đặng Tử Lương, tham kiến chư vị đại nhân!
Trang 141# 2