Chương 281: Có Đồ Tốt!
- Đặng tham tướng mau đứng dậy, trong quân lữ, không cần câu nệ tiểu tiết.
- Mau đứng dậy.
“Ôi, không được không được.”
Sắc mặt Hứa Văn Tổ tím như gan heo. Hứa Văn Tổ hắn tự nhận là nhân vật tiếng tăm, lần này lại bị tính toán!
Con mẹ nó!
Lúc này, trò hay chân chính lên đài.
Trò hay, cần vai diễn phụ, những người ở đây, cũng tự giác làm vai phụ tôn lên.
- Từ khi khai chiến tới nay, Đặng tham tướng liên tục phá hai mươi tư bảo trại, thu thủ cấp hơn ngàn, luận quân công, có thể nói là đứng đầu Ngân Lãng quận!
- Đúng, Đặng tham tướng từng ở Trấn Bắc quân năm năm, tự nhiên đã sớm quen thuộc với Man tộc, hơn nữa dưới trướng Đặng tham tướng còn có hai vị tướng lĩnh Man tộc, thực sự là nhân tuyển thích hợp nhất để nhận một ngàn năm trăm Man binh này!
- Đặng tham tướng điều quân nghiêm cẩn, có di phong của Đặng lão Tướng quân, lúc trên điện, Bệ hạ cũng từng khen hắn là nhân tài Đại Yến!
- Đúng vậy, người trẻ tốt như vậy, không nâng thì nâng ai?
Đặng Tử Lương chắp tay:
- Tử Lương đa tạ chư vị đại nhân nâng đỡ, Tử Lương tới phủ tổng binh là muốn báo cáo với Hứa đại nhân, đêm qua bộ lại của ta lại phá địch bắt bảo, trảm thủ năm mươi, bắt giữ tám mươi, có điều lại cũng tiêu hao không ít, nên tới để xin Hứa đại nhân bổ sung một ít chiến mã.
- A, lại thêm một phần quân công!
- Đặng tham tướng thực sự là Quân thần Đại Yến!
Hứa Văn Tổ ngồi trên thủ tọa, thực sự có chút không lọt tai.
Con mẹ nó, đám các ngươi có muốn bợ đít, có thể hàm xúc một chút được không?
Mẹ nó, ngay cả Quân Thần cũng dám nói ra!
Hứa Văn Tổ có chút bi ai, đối thủ của hắn, IQ chính trị thực sự không cao, nhưng người ta dùng phương thức chất phác như vậy, đào một cái hố, muốn mạnh mẽ chôn hắn.
- Đặng tam tướng có biết, lần này triều đình phái một ngàn năm trăm Man kỵ sung quân, chúng ta đang thương nghị xem nên giao Man kỵ cho ai thống lĩnh. Ý của hứa đại nhân, chi Man binh này không được chia tách, tốt nhất là giao cho một người, cũng coi như tạo thành một chi tinh binh, giữ thể diện cho Ngân Lãng quận ta!
Hứa Văn Tổ hít một hơi thật sâi.
Thua, thua…
Hứa Văn Tổ thầm bất đắc dĩ, lần này, là hắn quá khinh địch.
Đồng thời, Hứa Văn Tổ không khỏi có chút oán hận Trịnh Phàm, làm gì mà đi kinh thành lâu vậy mới về, hắn đem Hoắc gia cho Trịnh Phàm hết cả, lại còn có cả người Tả gia, thế mà lại vẫn cứ núp trong bảo trại không chút động tĩnh.
Lúc trước Mật Điệp tư đã mấy lần sang dò hỏi, hắn cũng không thể tiếp tục chống được cho Trịnh Phàm nữa.
Nhưng xét đến cùng, lần này không thể tranh được, chính là vì Trịnh Phàm không ra sức.
Công lao phá Miên Châu thành đúng là lớn, nhưng trảm thủ không nhiều, tuy tăng sĩ khí, nhưng không thể chiếm được thành, khiến người ta nói… mèo mù vớ cá rán, may mắn mà thôi.
Hứa mập mạp thực sự tức giận, nhưng vẫn phải tiếp tục ứng phó, không khỏi nói:
- Tử Lương a.
- Hứa đại nhân!
Đặng Tử Lương cung kính, tuy rằng hắn không xuất thân môn phiệt, nhưng Đặng gia cũng đã thịnh vượng nhiều đời, cho nên cung cách ứng xử của Đặng Tử Lương cũng không có gì sơ suất.
Loại công tử ca mắt cao hơn trán, trêu trọc con gái nhà lành, hẳn chỉ xuất hiện trong kinh kịch.
Hơn nữa, Hứa Văn Tổ được điều từ phía bắc tới, trực tiếp ngồi ở vị trí tổng binh Nam Vọng thành, đồng thời kiêm tri phủ, cho nên không thể đắc tội triệt để được.
- Tử Lương, việc này, ngươi thấy thế nào?
Hứa Văn Tổ hỏi.
Đặng Tử Lương kính cẩn:
- Tử Lương vị ti nói nhẹ, nhưng cực tán đồng chỉ đạo của Hứa đại nhân, một ngàn năm trăm Man binh này, nếu tách ra, thực sự đáng tiếc. Còn chuyện giao cho ai lĩnh, Tử Lương cảm thấy, Đại Yến ta trọng quân công, chỉ cần quân công, người khác đều phải phục tùng, trên dưới tự nhiên không oán hận.
Quân công phục chúng, nhưng lão tử nắm quân công số một!
Không cho lão tử, cho ai?
Mặt mũi, phải duy trì. Nhưng lợi ích, một chút cũng không được để mất!
…
- Ô, người mới vào là ai vậy?!
Trước cửa phủ tổng binh, Trịnh Phàm hỏi người sai vặt.
Lúc gần tới đây, có một đội tinh giáp kỵ binh cực ngang ngược mở đường chen lấn qua, kém chút khiến hai xe trong đoàn xe của Trịnh Phàm lật ngửa.
Nhưng người ta rầm rầm qua như thế, không thèm nhìn về sau một cái.
Đám người này, đoạt trước một bước, cũng tiến vào phủ tổng binh.
Người sai vặt cũng biết Trịnh Phàm, lúc Hứa Văn Tổ mới tới nhậm chức, Trịnh Phàm đã tới bái phỏng, người sai vặt biết rõ vị trí của người trẻ tuổi này trong lòng đại nhân nhà mình, cho nên nhìn thấy Trịnh Phàm, cũng lộ vẻ mặt hết sức thân thiết.
- Bẩm đại nhân, người mới vào phủ là Đặng tham tướng cùng thân binh của hắn.
- Đặng tham tướng?
- Vâng, Đặng tham tướng, Đặng Tử Lương.
- Người Đặng gia Tam Thạch?
- Vâng.
Đặng gia Tam Thạch, rõ ràng là mẫu tộc của Tứ Hoàng tử.
Khó trách lớn lối như vậy, đi đường cũng không cần mắt nhìn.
Trịnh thủ bị trước giờ là kẻ lòng dạ hẹp hòi, thù dai.
Tên Đặng tham tướng kia trực tiếp vượt xe, lại còn làm đoàn xe của hắn kinh hãi, trực tiếp bị Trịnh Phàm ghi thù.
Trịnh Phàm thầm nghĩ, Đặng gia, đáng gờm sao?
Chờ sau này, tới trước mặt Tĩnh Nam hầu, nói tốt cho ngươi mấy câu mới được.
Tĩnh Nam hầu là ai?
Trong miệng chư vị Ma vương Thúy Liễu bảo, Tĩnh Nam hầu chính là kẻ chuyên thu gặt mẫu tộc các Hoàng tử!
- Trịnh đại nhân, ngài tới thì tới, đại nhân nhà ta vui vẻ còn không kịp, sao còn mang nhiều lễ như vậy?
- Hả?
Trịnh Phàm sửng sốt, tặng lễ?
Người giữ cửa này, là Hứa Văn Tổ tìm tới sau khi tới Nam Vọng thành.
Hứa Văn Tổ xuôi nam cũng không mang nhiều người, thậm chí, ban đầu Hứa đồng chí còn tưởng thân phận bại lộ, bị điều tới phía nam để giải quyết.
Cho nên vốn không mang nhiều người, hơn nữa lúc ở trạm dịch bị ám sát, người mang theo đều đã chết mất.
Cho nên, người sai vặt này cảm thấy, Trịnh Phàm tới tạo quan hệ.
Trịnh Phàm bỗng có chút muốn cười, nhưng cũng không giải thích, lại nói:
- Chỉ là chút đặc sản quê nhà, không phải sắp tết sao, ta muốn đưa một ít tới cho đại nhân.
- Trịnh đại nhân thực có tâm, đại nhân nhà ta nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lúc này, Tiếu Nhất Ba tiến lên, đưa một túi bạc cho người sai vặt.
Người sai vặt có chút sợ không dám thu, nhưng Tiếu Nhất Ba cứ dúi, vẫn nhận lấy.
- Xe ngựa này, cho vào được chứ.
Người sai vặt trực tiếp mở rộng cửa, để đoàn xe vào trong.
Thứ nhất, người sai vặt cảm thấy Trịnh Phàm với Hứa đại nhân có quan hệ tốt, lại là đồng hương, không phải người ngoài.
Thứ hai, lễ tới cửa, đương nhiên phải tự mình chuyển cho người cần nhận mới là tốt nhất.
Nếu chỉ có một danh sách đưa lên, lại mất đi nhiều cảm giác.
Những việc này, người sai vặt đều hiểu rõ.
Khà khà khà…
Trịnh Phàm cũng không từ chối, gật gù, ra hiệu cho đoàn xe vào phủ.
Thực sự, Trịnh Phàm có chút chờ đợi tình cảnh Hứa mập mạp mở rương xem hàng.
Đời này, thế giới này, ngoại trừ chuyện hắn muốn để Sa Thác Khuyết Thạch thuận tay đập xe ngựa, kỳ thực, Hứa mập mạp đối với hắn rất tốt.
Tình đồng chí sâu sắc.
Cũng bởi vậy, Trịnh Phàm muốn đùa với Hứa Văn Tổ một chút.
Đem theo tâm tư như vậy, đoàn xe tiến vào phủ tổng binh.
- Trịnh đại nhân, đại nhân nhà ta đang nghị sự với các vị tổng binh, ta giúp ngài đi thông bẩm.
- Cái này, có chút không phải chứ?
- Có gì mà không phải, Đặng tham tướng kia làm được, sao Trịnh đại nhân ngài không được?
Hiển nhiên, người sai vặt này cũng không thích vị Đặng tham tướng hống hách kia.
Hứa Văn Tổ tới Nam Vọng thành chưa lâu, sau khi vào thành liền điên cuồng làm việc, cho nên phủ tổng binh cũng không có quản gia, nên người sai vặt này tương đương với nửa quản gia, việc nghênh đón sắp xếp đều do hắn làm.
- Vậy thì phiền ngài.
- Khách khí khách khí.
Phòng nghị sự của của phủ tổng binh ngay bên trái, hậu viện là để sinh hoạt, tiền viện là khu làm việc.
Đoàn xe mới vào trong, Trịnh Phàm vừa bước vào, đã nghe âm thanh dữ dội trong phòng nghị sự.
- Còn chuyện giao cho ai lĩnh, Tử Lương cảm thấy, Đại Yến ta trọng quân công, chỉ cần quân công, người khác đều phải phục tùng, trên dưới tự nhiên không oán hận.
Trịnh Phàm sửng sốt, kéo tay người sai vạt.
Trịnh thủ bị là ai?
Được xưng thủ cấp tiểu vương tử!
Đoạt công, cướp thủ cấp, giành tiên cơ… đều là bản năng!
Mẹ nó, bên trong đang muốn so công?
Chuyện này hẳn là có đồ tốt cần phân?
Còn may lão tử tới kịp!
Không được, không thể chờ thêm nữa, nếu không bánh ngon đều bị chia sạch.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, lại thêm lần này Trịnh thủ bị vốn tới dùng thủ cấp đòi chỗ tốt, cho nên trên đầu như cắm thêm hai cái ra đa, vô cùng mẫn cảm!
…
Trang 142# 1