Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 282: Ngọc Trai Rơi Trên Mâm Ngọc!

Chương 282: Ngọc Trai Rơi Trên Mâm Ngọc!



Trong phòng, Hứa Văn Tổ có chút tái nhợt, thua? Hắn không cam lòng! Nhưng lúc này lại chỉ có thể chịu thua, vốn là hắn định độc hưởng một ngàn năm trăm kỵ, nhưng giờ lại phải giao cho tên tuấn kiệt Đặng gia này.
Mẹ nó, con mẹ nó. Đúng là công vụ bận bịu, khiến hắn giảm tính cảnh giác.
Ai, tinh lực một người có hạn, người am hiểu chính trị, thường ít có năng lực làm việc, người có năng lực làm việc, lại ít hiểu chính trị.
Dù sao, nhân vô thập toàn, phần lớn chỉ có thể để tinh lực trên một mặt.
Ai, Hứa Văn Tổ thở dài, nói:
- Vậy thì…
- Vị đại nhân này nói cực đúng, Đại Yến ta lấy quân công làm đầu! Thủ bị Thúy Liễu bảo Trịnh Phàm tới hiến công!
Hắn đến rồi, hắn đến rồi!
Hứa Văn Tổ vừa nghe thanh âm, lập tức hưng phấn đứng bật lên.
Thân hình mập mạp linh loạt rời thủ tọa, đi ra ngoài.
Hứa Văn Tổ cũng không biết tại sao muốn đi ra vội vã như vậy, nhưng hắn có trực giác, một cảm giác tự tin đối với Trịnh Phàm.
Tổng binh có cấp bậc cao nhất đi xuống, các tổng binh khác đưa mắt nhìn nhau, sau đó lập tức đứng dậy, theo ra ngoài xem một chút.
Trịnh Phàm kia, rất nổi danh.
Đặng Tử Lương khẽ nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn mang theo sự tự tin mạnh mẽ, hắn đương nhiên biết Hứa Văn Tổ muốn đem chi kỵ binh kia cho ai, nhưng hắn cũng không cảm thấy, quân công của Trịnh Phàm có thể vượt qua bản thân.
Lần trước đoạt thành, đơn giản là do Miên Châu thành phòng thủ quá kém, lại thêm việc Trịnh Phàm không chờ quân lệnh đã tự ý hành sự.
Suất quân đánh trận, xác thực cần sự may mắn, nhưng nếu chỉ dựa vào may mắn để đánh địch, mãi mãi cũng không thành tài được.
Trịnh Phàm hô một tiếng, lại khiến người sai vặt bên cạnh sợ hết hồn.
Tiếp đó, Hứa mập mạp bước ra, sau lưng Hứa Văn Tổ, hơn mười tên tổng binh cũng lần lượt đi ra.
Sau cùng, chính là Đặng Tử Lương một thân huyết giáp.
Ánh mắt Hứa mập mạp hiện lên vẻ căng thẳng bất an.
Đám tổng binh phía sau đều lộ vẻ hiếu kỳ, hoặc hơi lạnh nhạt.
Ngược lại, ánh mắt Đặng Tử Lương nhìn Trịnh Phàm lại không kích không bi.
Hứa Văn Tổ mở miệng nói:
- Trịnh thủ bị, ngươi có quân công gì?
Nói xong, Hứa Văn Tổ còn khẽ trừng mắt với Trịnh Phàm, trời gặp còn thường, ánh mắt Hứa mập vốn đã nhỏ, chớp mắt ám chỉ, thực sự làm khó hắn.
Nhưng tâm trạng Trịnh Phàm lại đã đại định, thực sự tới đúng lúc, còn may hắn không chìm đắng trong hư vinh mà khoa trương tới, nếu không thực sự sai lầm.
Lập tức, Trịnh Phàm vỗ vỗ tay, hạ lệnh:
- Mở rương!
Tiếu Nhất Ba lập tức chỉ huy đám thủ hạ mở rương, đồng thời, để tạo nên hình ảnh sâu đậm nhất, Tiếu Nhất Ba để thủ hạ mở khóa, sau đó cắn răng, một cước đạp về một cái rương lớn.
“Ầm!”
Các thủ hạ cũng học theo răm rắm, đạp về phía rương trước người, trong lúc nhất thời, rương lật nghiêng.
Đầu người bên trong lăn xuống, phát ra một chuỗi trầm vang.
Hít…
Thân thể Hứa Văn Tổ run lên một cái, đám tổng binh phía sau cũng dồn dập hít khí lạnh, Đặng Tử Lương vẫn trấn định cũng lộ vẻ không dám tin.
Trước phòng nghị sự, chỉ có tiếng đầu người lăn xuống, tựa như ngọc trai rơi trên mâm ngọc!
Gió lạnh ào ào, đầu người cuồn cuộn.
Có người nói Thượng Kinh Càn quốc phồn hoa, mỗi khi tới hội nguyên tiêu, cửa hàng bán đèn đều tăng giá tới bảy tám lần, trong cửa hàng xếp đủ các loại đèn hoa, thường thường không bày được ra hết, chỉ có thể chồng thành đống.
Đèn đẹp cũng có lúc diệt, đầu người cũng như đèn
Tuy là ngày đông, ruồi bọ không hoạt động mạnh, nhưng đầu người đẫm máu qua nửa đêm bôn ba, lại để trong rương kín cả ngày trời, lúc mở ra, mùi đó, chà chà…
Chỉ có điều, người ở đây đều là người trong quân lữ, ngay cả Hứa Văn Tổ cũng là người thấy trận lớn, sát phát ngoan độc, Trịnh Phàm cũng từng thấy, cho nên tuy kinh nhưng không hoảng hốt.
Đám tổng binh phía sau lại kém hơn một chút, nhưng không ai lộ vẻ hoảng sợ.
Đám bọn hắn, tuy nói là quân không chính quy, nhưng tố chất cũng khá.
Ánh mắt Đặng Tử Lương nhìn tới đám đầu người, sau đó lại nhìn Trịnh Phàm, ánh mắt như muốn đánh giá kỹ.
Chỉ có điều Trịnh thủ bị lại không thích cảm giác động một chút là “Kết thù một đời” này, hắn tình đầu ý hợp với Tiểu Lục tử là vì hắn biết rõ, Tiểu Lục tử này tuyệt không phải vật phàm.
Người có năng lực chân chính, sẽ không để ý tới mặt mũi, chỉ nhìn kết quả.
Vị Đặng Tử Lương Đặng tham tướng trước mắt này, một thân huyết giáp, không biết còn tưởng hắn nhân dịp năm mới, muốn về nhà kết hôn.
Nhìn qua, đã biết không phải người cùng đường.
Người sai vặt bên cạnh Trịnh Phàm lại sợ không thể tả, ngồi bệt trên đất, mẹ nó, lúc trước hắn còn nói đây là lễ tết mà Trịnh Phàm cho Hứa đại nhân a!
Trịnh Phàm duy trì tư thái hàm súc tao nhã đứng đó, tư thái này, học được từ chỗ A Minh.
Luận tư thái, trên đời này thực không có mấy người có thể so với Hấp Huyết quỷ, người ta, là trời sinh quý tộc.
Rốt cục, mấy vị tổng binh không đứng yên được nữa, chủ động đi lên, bắt đầu kiểm tra đầu người.
Bọn hắn đều rõ, gióng chống khua chiêng đem đầu người biểu diễn như vậy, nếu còn là giả, vậy quá sỉ nhục người ta.
Nhưng lòng bọn hắn vẫn hiếu kỳ, muốn cẩn thận xem một chút.
Người thường nhìn thấy đầu người, sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng đối với đám lão binh bọn hắn, đầu người ở đây chẳng khác thỏi vàng là bao.
Bỏ qua mùi vị không dễ ngửi, lại vẫn khiến người yêu thích.
- Thủ cấp này?
Một vị tổng binh khẽ nhíu mày.
Đám tổng binh còn lại, nghe tiếng cũng hứng thú tiến lên, Đặng Tử Lương cũng bước lên vài bước.
Đừng… giả nha?
Thủ cấp, trước giờ đều là chứng minh cho quân công, cho nên từng có không ít chuyện làm giả thủ cấp, thậm chí có thể nói đã thành truyền thống.
Việc sát lương mạo công, thậm chí cố ý trang điểm cho thủ cấp.
Chỉ có điều, người ở đây không phải là tổng binh, thì cũng là lão binh, nếu là giả, tất không giấu được ánh mắt của bọn họ.
Hứa Văn Tổ cũng lập tức rới nhìn, hắn cũng không cho rằng Trịnh Phàm sẽ ngu ngốc làm giả như vậy, nhưng nghe tiếng kinh nghi của tổng binh phía trước, lòng cũng khó tránh khỏi bận tâm.


Trang 142# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất