Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 283: Kéo Da Hổ

Chương 283: Kéo Da Hổ



- Đây là Lang Thổ binh, Thổ binh tây nam Càn quốc.
Một vị tổng binh kiến thức rộng rãi nói.
Trong lúc này, bọn họ cũng không dám chỉ hươu bảo ngựa, cố tình vu oan.
Bọn họ muốn nâng Đặng Tử Lương, nhưng cũng không cần vấy bẩn lên người Trịnh Phàm, đừng nói Hứa Văn Tổ đang đứng đây, mà phía sau Trịnh Phàm cũng có bóng dáng Tĩnh Nam hầu, bọn hắn không dám vu hãm.
- Đúng rồi, đây là kiểu tóc của Lang Thổ binh, trước có quân báo nói, Càn quốc cử quân bắc tiến, trong đó có năm vạn Thổ binh đồng hành.
Không ai nghi vấn chuyện thủ cấp Thổ binh có sánh bằng thủ cấp biên quân Càn quốc không, bởi bạo loạn tây nam Càn quốc thế nào, mọi người đều có thể thấy rõ, Thổ binh hung hãn không sợ chết, lại khiến người Càn phải chịu khổ rất nhiều.
Điều quan trọng nhất, tinh nhuệ biên quân Càn quốc chưa ra, Đặng Tử Lương cũng chỉ chém đầu được mấy tên thú binh trong bảo trại!
Đám thú binh kia có sức chiến đấu thế nào, ai cũng hiểu rõ, chất lượng sao có thể so với Thổ binh?
Hơn nữa, nhiều đầu như vậy…
Hứa Văn Tổ ho khan một tiếng, đặc ý hỏi Trịnh Phàm:
- Đã thống kê rồi chứ, bao nhiêu đầu?
- Hai ngàn sáu trăm năm mươi tư cái, còn bắt được một vị Nữ Thổ ty, có điều tuy không chết, nhưng đầu óc đã bị thương, hiện còn hôn mê, chờ chút nữa sẽ nói Mật Điệp tư tới Thúy Liễu bảo dẫn người.
Đám tổng binh nghe được con số, mí mắt trực nhảy lên.
Đặng Tử Lương lại mím mím môi.
Hứa Văn Tổ cười vui vẻ, mẹ nó, không phải muốn so quân công sao?
Thế nào, muốn so thì so!
Hứa mập mạp liền đập vai Trịnh Phàm:
- Tiểu tử ngươi, thực sự giỏi.
Tiếp đó, Hứa Văn Tổ xoay người nhìn đám tổng binh:
- Chư vị nói có lý, Đại Yến ta luận công quân, lấy quân công làm trọng. Thủ cấp Thổ binh Càn quốc ở đây, nhiều như vậy, đương nhiên là đại quân công lớn nhất từ khi khai chiến tới nay! Trước có phá Miên Châu thành, sau lại có gần ba ngàn thủ cấp! Có ai không phục?
Lời này, quả thực có chút hung hăng, khiến người có chút khó xuống thang.
Nhưng Hứa Văn Tổ vẫn nói, mẹ nó, đều là một đám lão binh, chơi hàm xúc, các ngươi lại không lĩnh hội được, còn không bằng thẳng thắn một chút.
Mỗi lần khen công hoặc thỉnh chiến, có lần nào không làm tới rung trời?
Muốn ăn thịt, đem quân công tới đổi!
Thủ cấp, không giả, kiểu tóc cùng phối sức của Thổ binh rất đặc biệt, tóc có thể tạo, lỗ tai có thể làm, nhưng dấu vết cũ mới đều rất khó làm được, huống chi, còn làm nhiều như vậy, tuyệt không thể.
Công huân này, không thể nghi vấn.
Cũng bởi vậy, hố mà đám tổng binh đào cho Hứa Văn Tổ, giờ chính bọn hắn lại nhảy vào.
Trịnh Phàm đứng sau lưng Hứa Văn Tổ, rất muốn hỏi, các ngươi tranh cái gì?
Lúc trước Trịnh Phàm chưa biết, chỉ đơn thuần là biết bên trong đang chia đồ, mà bất kể là chia cái gì, Thúy Liễu bảo của hắn đều muốn chen một chân.
Hứa Văn Tổ như biết suy nghĩ của Trịnh Phàm, nói tiếp:
- Một ngàn năm trăm Man binh này, cho Trịnh thủ bị, có ai có ý kiến khác?
Mẹ nó, một ngàn năm trăm Man binh!
Trịnh Phàm hít thở thêm gâó!
Hứa dựa vào năm trăm Man binh mà lập nghiệp a! Lần này vừa tổn thất không nhỏ, nhưng nếu có một ngàn năm trăm Man binh này bổ sung, quân lực Thúy Liễu bảo sẽ lập tức tăng vọt gấp đôi!
Hơn nữa, Man binh đều rất thuần phác, người mù đã có kinh nghiệm tẩy não!
Trên đường tới Nam Vọng thành, Trịnh Phàm đã từng nghĩ tới nhiều khả năng, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, lần này lại có thể thu được thưởng lớn như vậy!
Ta muốn, ta muốn, của lão tử, chính là của lão tử!
Trịnh Phàm hít một hơi thật sâu, lòng thầm có chút cảm động với Hứa Văn Tổ.
Ai, Hứa mập mạp thực lực nghĩa khí, nhớ tới lúc trước hắn nhờ Sa Thác Khuyết Thạch đập đối phương, Trịnh Phàm thầm có chút hổ thẹn.
Đám tổng binh không nói lời nào, bọn họ cũng không có gì để nói, đưa ra tiêu chuẩn, giờ đã thu được đáp án.
Chính như bọn hắn cùng Đặng Tử Lương nói, trong quân, lấy quân công để so.
Đặng Tử Lương khẽ cười, lại tỏ vẻ hết sức thản nhiên, chủ động tới trước mặt Trịnh Phàm:
- Trịnh huynh.
Đưa tay không đánh người mặt cười, huống chi vị này là tham tướng, quan cao hơn hắn một bậc, Trịnh Phàm chắp tay:
- Đặng đại nhân.
- Việc Trịnh huynh làm, thực khiến Đặng mỗ khâm phục không thôi, ngày sau có thể cùng Trịnh huynh rong ruổi xuôi nam phạt Càn, cũng thực là nhân sinh đại hỉ.
- Đặng đại nhân quá khen.
Đặng Tử Lương lại nói:
- Trịnh huynh, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không.
- Nếu Đặng huynh cũng thấy đây là yêu cầu quá đáng, vậy thì không nên nói.
Đặng Tử Lương: “…”
Đám tổng binh cùng cả Hứa Văn Tổ nghe Trịnh Phàm trả lời, cũng khẽ lảo đảo, câu trả lời, thực sự khiến bọn hắn quá mức không quen.
Đặng Tử Lương cũng khẽ sửng sốt, có điều vẫn nói:
- Trịnh huynh có thể cắt nhường năm trăm Man binh cho ta, Hạnh Hoa trại ta, Đặng gia ta, Đặng Tử Lương ta, nợ Trịnh huynh một ân tình!
Quả nhiên!
Trịnh Phàm lắc đầu:
- Đặng đại nhân hẳn không biết, lần này ta tổn thất không nhỏ, cần bổ sung gấp, mong Đặng đại nhân thứ lỗi.
- Trịnh huynh thực không tử tế, ngươi là một tên thủ bị, một bảo trại, có thể chứa bao quân tốt?
Ngữ khí của Đặng Tử Lương bắt đầu có chút gắt.
Hắn rất ít khi cầu người như thế, nhưng hôm nay đã cầu, lại vẫn bị không chút nể mặt.
Mặt mũi Đặng gia, từ khi nào đã không đáng giá như vậy?
- Bảo trại nhà ta rất lớn, đừng nói một ngàn năm trăm, dù thêm ba ngàn nữa, cũng có thể được, điểm này, Hứa đại nhân biết.
Hứa Văn Tổ gật đầu:
- Thúy Liễu bảo trùng tu bảo trại, trong các bảo trại của Ngân Lãng quận, quy mô của nó đứng đầu.
Thúy Liễu bảo là do người mù thiết kế, Tiểu Lục tử bỏ người xây dựng, quy mô đương nhiên lớn.
Đặng Tử Lương mím môi, lại nói:
- Trịnh huynh, có thể nể mặt Đặng gia ta một chút?
- Đặng đại nhân, không được, ngài làm khó dễ ty chức rồi.
Đặng Tử Lương khẽ hừ:
- Chẳng lẽ, Đặng gia ta không lọt nổi mắt Trịnh thủ bị?
Lúc này, lại có mấy tên tổng binh thân cận Đặng gia tiếp lời:
- Trịnh thủ bị, làm người, có lúc không nên quá tham.
- Đúng vậy, hai người các ngươi đều là tướng tài Đại Yến ta, ngày sau còn là đồng đội, không nên mâu thuẫn.
Trịnh Phàm có có chút cảm giác bị trẻ nháo già ngăn.
Rõ ràng từ chối ngươi, ngươi lại còn muốn khóc nháo, bày ra đủ lý do, mà ở bên lại có một đám người thân khuyên ngươi rộng lượng: Nó còn nhỏ, đùa chút có làm sao.
Trịnh Phàm thầm buồn bực, Đặng Tử Lương ngươi có nhỏ, nhưng lại không phải con lão tử, vì sao muốn lão tử phải chiều ngươi?
Trịnh Phàm thầm phẫn nộ, hiện hắn đại khái đã đoán được tình cảnh trong phòng nghị sự lúc trước.
Hẳn là Hứa Văn Tổ muốn nuốt số Man binh này cho hắn, nhưng vị tuấn kiệt Đặng gia này muốn chặn ngang, trực tiếp cướp người.
Nghĩ tới cảnh Hứa mập mạp vì hắn mà trở mặt với bọn họ, Trịnh Phàm cảm thấy, bản thân cũng có thể kiên cường một chút.
Đặc biệt, vị tuấn kiệt Đăng gia này còn không cho hắn ấn tượng tốt đẹp gì, hơn nữa, còn dám quấy bát thức ăn của hắn?
Nghĩ thật đẹp!
Trịnh Phàm đưa tay, từ trong túi móc ra một khối lệnh bài, đưa cho Đặng Tử Lương.
Đặng Tử Lương khẽ cau mày, có chút không rõ Trịnh Phàm định làm gì, nhưng vẫn nhận khối lệnh bài từ trong tay Trịnh Phàm, tỉ mỉ quan sát:
- Thủ công tinh xảo.
- Đây là lệnh bài thông hành Hồ Tâm đảo.


Trang 143# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất