Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 284: Mượn Tạm

Chương 284: Mượn Tạm



Nghe vậy, ánh mắt Đặng Tử Lương liền ngưng lại, các tổng binh cũng biến sắc.
Hiển nhiên, mọi người đều nghe qua Hồ Tâm đảo ở Yến Kinh là cái gì.
Nơi này, chính là nơi chuyên môn để giam cầm tôn thất.
Hoàng tử tranh vị, Vương gia tạo phản… đều bị nhốt ở đây, cho ngươi một cái chết giả, đây là từ bi của hoàng gia.
Trịnh Phàm thấy lệnh bài tạo tác dụng không tệ, cũng không khách khí:
- Đây là lệnh bài mà Bệ hạ cho ta, để ta nếu nhàn hạ, có thể tới giữa hồ thăm Tam Hoàng tử.
Từ khi tỉnh lại tới nay, việc Trịnh thủ bị am hiểu nhất, chính là xé da hổ làm cờ.
Có điều, lần này hắn không chỉ xé đơn thuần, dù sao, đúng là Yến Hoàng đã từng nói câu này.
Đặng Tử Lương có chút ý vị sâu xa nhìn Trịnh Phàm, khóe miệng khẽ cười.
Đám tổng binh lại có chút thâm trầm, bọn hắn từng nghe qua một ít phong thanh, nhưng cũng không thực sự tin, dù sao, Yến Kinh cách đây rất xa.
Nhưng lúc này, Trịnh Phàm thừa nhận ngay trước mặt bọn họ.
Không khỏi khiến đám người nhìn Trịnh Phàm bằng ánh mắt khác xưa, tuy nói phế Hoàng tử không bị truy cứu, nhưng sau này… ai dám nói chắc?
Nhưng người ta đã dám phế Hoàng tử, mà giờ còn không có chuyện gì, có thể tiếp tục dẫn binh đánh giặc, hít…
Trịnh Phàm không muốn khoa trương, bởi chuyện này cũng không phải vinh quang gì của Hoàng thất, nếu hắn nói lung tung, chẳng khác nào hả hê trước mặt Hoàng đế?
Nhưng có người, lại bức hắn phải đi tinh tướng.
Thậm chí, Trịnh Phàm nghĩ, Tĩnh Nam hầu để hắn phế Tam Hoàng tử, có phải là muốn đặt cơ sở cho hắn, dù sao, chuyện đại nghịch bất đạo này cũng dám làm, còn chuyện gì không dám nữa?
- Trịnh huynh, hôm nay thực sự khiến Đặng mỗ mở rộng tầm mắt, tốt, Man binh này, Đặng mỗ không cần nữa, núi không chuyển nước chuyển, chúng ta, cuối cùng cũng có ngày gặp mặt.
- Đặng đại nhân đang đe dọa tiểu nhân?
Đặng Tử Lương: “…”
Có một số việc, tuy như thế, đúng là ta đang đe dọa ngươi, nhưng ta dùng ngữ khí rất ôn hòa, coi như ngươi biết là ta đe dọa ngươi, nhưng cũng không cần nói thẳng ra vậy chứ?
Trịnh Phàm cười nhạt, nói thẳng:
- Đặng đại nhân tự cao tự đại, xuất thân tốt, điểm này, ty chức xác thực không sánh được, nhưng vì sao Bệ hạ phải san bằng môn phiệt? Vì Đại Yến ta không bị co hẹp tầm mắt, vì để Đại Yến ta người người anh dũng xung phong! Đặng đại nhân ngươi không so được quân công với ta, lại dám ở đây ám chỉ Đặng gia ngươi không dễ chọc? Ty chức thực có chút hiếu kỳ, Bắc Phong Lưu thị với Đặng gia thì thế nào? Điền gia ngoại thích so với Đặng gia lại thế nào? Trước có Điều Lưu Đường Tiền Yến, tới nhà dân thường, luôn mồm nói so quân công, nhìn lại, chẳng qua là đang kéo gia thế bối cảnh. Ha ha, so với đám tú tài Càn quốc, có gì khác nhau?
- Ngươi!!!
Đặng Tử Lương thực muốn rút đao.
Trịnh Phàm lại bình tĩnh nhìn lại.
Từ khi lấy lệnh bài kia ra, cũng đã không cần để lại mặt mũi cho đối phương, mẹ nó, hắn còn đâm cả Hoàng tử, chẳng lẽ không thể khinh bỉ ngươi?
Nói cho cùng, Trịnh thủ bị còn là người không chịu được oan ức, lại thêm có Hứa Văn Tổ bên người, trên còn có Tĩnh Nam hầu đứng đó, mẹ nó, ngươi còn muốn bị khinh bỉ sao?
Có xứng đáng với đùi dê của Trấn Bắc hầu?
Có xứng đáng tới tiểu đinh đinh đáng yêu của Tam Hoàng tử?
Đặng Tử Lương hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Hứa Văn Tổ cười ha hả nhìn về phía các tổng binh:
- Chư vị đại nhân, còn có chuyện gì muốn chỉ giáo?
Đám tổng binh đương nhiên sẽ không đợi thêm, lần này, lại là tên mập từ bắc địa ăn một mình, chào hỏi một hồi, từng người rời đi.
Hứa Văn Tổ cũng không có ý định mời ai lại ăn rau ăn dưa.
Có điều, đợi mọi người đi sạch, Hứa Văn Tổ dặn người sai vặt, để hắn gọi người đem số thủ cấp này tân trang lại.
Đám thủ cấp này còn cần phải qua vài thủ tục nữa, Trịnh Phàm đã khai công, A Minh cũng ở đó, chờ chút phải cùng tới nha môn.
Gia quyết hình đồ Thúy Liễu bảo thoát nô tịch, các Man binh thu được hộ khẩu Yến quốc, hai thứ này đều ảnh hưởng trực tiếp tới quân tâm, đương nhiên không được có sai lầm.
Cũng may tuy rằng A Minh ngày thường lười nhác, nhưng lúc có việc, hắn lại đều cực có trách nhiệm, cực tỉ mỉ. Cũng dễ hiểu, người không tỉ mỉ, sao có thể nhưỡng được rượu ngon, cho nên Trịnh Phàm rất yên tâm.
Còn Tiếu Nhất Ba, lại mang theo người trở về, hắn trở về báo tin cho người trong bảo trại.
Mà Trịnh Phàm, bị Hứa Văn Tổ gọi lại… ăn trưa.
Như lời Hứa Văn Tổ nói, hai người bọn họ, đã lâu không ăn cơm với nhau.
Kỳ thực, trong ký ức Trịnh Phàm, hai người thực sự chưa từng ngồi ăn chính thức với nhau.
Trà chiều Hứa gia rất phong phú, sáu món thịt, một món rau duy nhất là một đĩa súp lơ xào.
Trong phòng, để những người khác lui ra ngoài, Hứa Văn Tổ ăn trước nửa con gà nướng, mới lau miệng, chỉ chỉ Trịnh Phàm:
- Hôm nay làm rất tốt!
Hứa Văn Tổ hôm nay rất vui vẻ.
Vui vẻ không kém bỗng lật ngược tuyệt cảnh, giết ngược địch nhân!
Trịnh Phàm chỉ cười cười.
- Một ngàn năm trăm Man binh kia, ngươi tạm thời không nên động tới.
Trịnh Phàm dừng đũa, nói:
- Vì sao?
Trịnh lão bản mới tốn tiền vốn, đang muốn thu được hồi báo gấp đôi đây.
- Khà khà, binh giáp, quân giới, chiến mã, ngươi thấy Thúy Liễu bảo của ngươi còn đủ không?
Trịnh Phàm tính một chút, trong kho hàng còn có không ít, nhưng muốn lập tức vũ trang cho một ngàn năm trăm người, còn chưa đủ.
Man tộc nghèo, một ngàn năm trăm Man binh này có thể một người một ngựa đã là tốt, còn giáp trụ, quân giới… đoán chừng có thể có không ít cung tên, nhưng mũi tiễn hẳn dùng xương động vật mài thành.
- Tạm thời để ở chỗ ta hai ngày, ta mở kho hàng, cho người đem quân giới theo tiêu chuẩn của ngươi.
Trịnh Phàm khẽ giựt giựt mí mắt, không vội cao hứng, lại hỏi:
- Không sao chứ?
Dùng ngón chân cũng nghĩ được, Hứa mập mạp sao có thể tự biến ra trang bị cho một ngàn năm trăm Man kỵ này.
Phỉa biết, Trịnh Phàm trang bị cho một ngàn năm trăm Man kỵ của hắn, đã khiến Tiểu Lục tử phải xuất huyết không nhỏ.
Khả năng duy nhất… Hứa Văn Tổ muốn trộm.
Nam Vọng thành từng là trung tâm Tiểu Giang Nam của Yến quốc, thương mậu cực phát triển, bây giờ khai chiến, lại trở thành kho vật tư cỡ lớn.
Mà chìa khóa nhà kho, đang trong tay Hứa Văn Tổ.
Nhưng phần lớn đồ trong này, đều có hạn ngạch phân chia, dùng cho Tĩnh Nam quân hoặc Trấn Bắc quân xuôi nam.
Hứa Văn Tổ muốn cắt một đao trên gia sản Tĩnh Nam quân cùng Trấn Bắc quân cho Trịnh Phàm!
Nếu có sơ suất, Lý Lương Đình hoặc Điền Vô Kính tuyệt không dễ bỏ qua?
Dù là vị hầu gia nào, muốn Hứa Văn Tổ bay đầu, còn không phải chỉ cần một câu nói?
Hứa Văn Tổ lắc đầu:
- Để ở đó đều là vật chết, chẳng bằng cho ngươi dùng trước, ha ha.
Trịnh Phàm lại thở dài:
- Không nên miễn cưỡng.
Tiểu Lục tử lo trang bị, lo chiến mã, chuyển cấp dưỡng… áp lực có nhiều, nhưng cùng lắm là thổ huyết một chút.
Còn Hứa Văn Tổ làm vậy, không cẩn thận, sẽ mất đầu như chơi, Trịnh Phàm thực sự có chút không đành lòng.
Suy bụng ta ra bụng người, Trịnh Phàm tự thấy Hứa Văn Tổ đối với hắn thật tốt, hắn thực không muốn để Hứa Văn Tổ mạo hiểm.


Trang 143# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất