Chương 285: Đặng Tử Lương Đuổi Theo?!
- Đừng giả mù sa mưa, tiểu tử ngươi đánh thắng thêm mấy trận, lập thêm quân công, ngày sau có bị phát hiện, Hứa Văn Tổ ta cũng được kiếm chút lời riêng, cũng có thể nói một chút.
- Được.
Trịnh Phàm cũng không từ chối.
Nếu Hứa Văn Tổ dám làm thế, chứng tỏ cũng phải có tin tưởng nhất định.
Thậm chí, Trịnh Phàm cảm thấy, có thể Hứa Văn Tổ cũng đoán được một số hướng đi rồi.
Trịnh Phàm chưa bao giờ khinh thường lão Hứa mập mạp này, cái tên này, tuy quan liêu nhưng tuyệt không phải nhân vật đơn giản.
- Như vậy là được, tiểu tử ngươi, ta còn hy vọng ngươi chống thể diện lên cho ta đây, ha ha, tới, uống một chén.
Trịnh Phàm giơ ly rượu, cạch một cái với Hứa Văn Tổ.
Uống một chén rượu, Trịnh Phàm lại thử dò xét:
- Lần này cũng là may mắn, lúc đánh trận, vừa hay tới sớm hơn tây quân của Càn quốc một chút, nếu không đã không về được rồi.
Tập kích, vốn là binh hành đường hiểm, đương nhiên có nguy hiểm, nhưng tiền lời cũng rất nhiều.
- Ha ha, con rết trăm chân, có chết còn giãy, Càn quốc bọn hắn dù có kém, nhưng cũng là một đại quốc, dù sao cũng có một vài người có năng lực.
- Nên cuộc chiến này, không phải dễ đánh như tưởng tượng.
Nếu Càn quốc quyết tâm làm rùa đen rúc đầu, vậy không dễ xử lý.
- Những chuyện đau đầu này, để hai vị Hầu gia kia suy nghĩ đi, ca ca ta lại không chút lo lắng.
- Vì sao?
- Hai vị Hầu gia đích thân lĩnh binh, ta đã được chứng kiến khả năng điều quân của Tĩnh Nam hầu, tuyệt không thua kém Trấn Bắc quân ta, nhưng đánh thế nào, ta tạm không biết. Có điều, Hầu gia nhà chúng ta, ha ha, người Càn, tất không phải đối thủ của ngài ấy!
Rất tự tin.
Trịnh Phàm còn có thể nói gì?
Hứa Văn Tổ này chính là Fan cuồng của Trấn Bắc hầu.
- Uống rượu!
- Uống rượu!
Một bữa rượu, uống tới tận đêm, hiếm khi Hứa Văn Tổ được uống vui như vậy, cứ kéo tay Trịnh Phàm không buông.
Lần này Trịnh Phàm lại nợ Hứa Văn Tổ một ân tình lớn, nên cũng chỉ đành cùng Hứa mập mạp uống rượu trò chuyện.
Từ bão cát hoang mạc, tới các nhân vật Ngân Lãng quận, lại từ tiểu cô nương mười ba mười bốn, tới cây dâu trước cửa nhà quả phụ.
Cuối cùng, vất vả mới để Hứa Văn Tổ uống tới gục xuống, Trịnh Phàm đứng dậy, gọi người hầu, đưa Hứa Văn Tổ đi nghỉ ngơi, bản thân tự rời đi.
A Minh đã chờ sẵn ngoài cửa, túi nước trong tay đã xẹp không ít.
- Về thôi.
Trịnh Phàm ngáp một cái, trên người còn chút men say.
Xoay người lên ngựa, Trịnh Phàm khẽ đưa tay tới chỗ Ma Hoàn trước ngực.
Từ lần Ma Hoàn đỡ một tiễn cho hắn ở Miên Châu thành, Trịnh Phàm quyết định để Ma Hoàn trước ngực, không nói đâu xa, ngăn một tiễn cũng không thành vấn đề.
- Chủ thượng uống nhiều rồi.
A Minh nói.
- Thế giới này cũng không có cảnh sát giao thông thổi nồng độ cồn.
A Minh khẽ cười:
- Hai ngày nữa, nha môn Nam Vọng thành sẽ thống kê công huân sau đó truyền về Thúy Liễu bảo.
Dù có Hứa Văn Tổ bật đèn xanh, nhưng chuyện cần giải quyết cũng không ít, muốn lập tức làm xong cũng khó có thể được, dù sao, cũng là công huân của nhiều người như vậy.
Trịnh Phàm đoán chừng bản thân có thể thăng quan một chút, tham tướng là khó tránh, có điều, trước một ngàn năm trăm Man binh kia, chuyện thăng quan, không đáng kể.
Quân đội Đại Yến vốn chỉ coi trọng thực lực, danh phận thế nào, vô nghĩa.
- Ừm.
Trịnh Phàm đáp một tiếng, cùng A Minh thúc ngựa rời Nam Vọng thành, rời thành liền thúc ngựa lao nhanh.
Dưới màn đêm, hơi say dần ngấm, đầu óc lâng lâng.
Đợi tới khi hai người thúc ngựa chạy qua một cây cầu nhỏ, Trịnh Phàm thu cương, giảm chậm tốc độ lại.
Sau cầu nhỏ, có một cái ngã tư, hướng tây là Thúy Liễu bảo.
Trịnh Phàm lại chỉ hướng nam, hỏi A Minh:
- Có biết hướng nam là đi đâu không?
A Minh đáp:
- Hạnh Hoa trại.
- Ồ, ngươi biết?
A Minh khẽ cười:
- Hạnh Hoa trại thường tới mua rượu, trại chủ hẳn cũng có bản lĩnh nhất định.
Có thể một hơi mời trên dưới trong trại uống rượu, tất không phải người bình thường, mà lúc bình thường cũng không tùy ý uống rượu, uống rượu, tất là đã lập quân công.
- Ha ha, là người Đặng gia, mẹ nó, nếu không phải lần này ta tới đúng lúc, khả năng một ngàn năm trăm Man binh kia đã thành quân Hạnh Hoa trại của hắn rồi.
- Xác thực đáng ghét.
Đám Ma vương bọn hắn, đương nhiên thống nhất cảm xúc với chủ thượng.
Hạnh Hoa trại, không phải sơn trại thổ phỉ, mà là quân trại.
Tương tự với bảo trại của Trịnh Phàm, Hạnh Hoa trại cũng là bảo trại trong hệ thống, tuy lúc Trịnh Phàm tới, Thúy Liễu bảo chỉ là một mảnh hoang tàn, nhưng tốt xấu cũng còn một mảnh đất nền.
Sau hắn, triều đình lại phái các quan binh tới đây, những bảo trại khác, ngay cả tường đổ ngói vỡ cũng không có.
Không phải ai cũng có một Tiểu Lục tử đứng sau để sửa bảo trại như Trịnh Phàm.
Mà xây dựng bảo trại cũng tốn rất nhiều thời gian sức lực, cho nên đều dùng quân trại để thay thế.
Hiện nay, quân trại dọc biên Ngân Lãng quận, nhiều không kể xiết.
Có điều cái tên này cũng thực thú vị, so với mấy cái tên “Phá Lỗ”, “Diệt Man” của Càn quốc, bảo trại của Yến quốc lại văn nhã hơn không ít.
Đây cũng là do tâm thái hai bên khác nhau, hơn nữa, Trấn Bắc hầu đời đầu phá địch để lại thơ, khiến quân nhân Yến quốc cũng muốn bản thân có một chút tão nhã lịch sự.
- Quên đi, trở về thôi, chuyện sắp tới còn rất nhiều.
Trịnh Phàm lắc lắc đầu, cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút.
Hôm nay, hắn đã triệt để đắc tội với Đặng Tử Lương, nhưng Trịnh Phàm không sợ, hắn có binh có tướng, chẳng lẽ lại sợ Đặng Tử Lương dám ác chiến sao?
Coi như chơi thủ đoạn sau lưng, chuyện cười, muốn chơi âm mưu quỷ kế, nhân tài trong Thúy Liễu bảo hắn lại không chơi chết đối phương?!
Đột nhiên, A Minh biến sắc, thấp giọng:
- Có người!
“Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng!”
Một khắc sau, tiếng vó ngựa truyền tới, người ngựa từ rừng cây bên cầu lao ra.
Chỉ thấy từng tên kỵ binh đầy máu, sát khí hừng hực.
Phản ứng đầu tiên của Trịnh Phàm là: Mẹ nó, Đặng Tử Lương chơi tuyệt vậy sao, ngay đêm liền xuất binh chặn giết?
Nhưng rất nhanh, Trịnh Phàm liền phát hiện không đúng, mẹ nó, đây không phải quân Yến quốc.
Yến quân sùng đen, nhưng màu sắc của chi quân đội này thực sự quá phong phú, chẳng lẽ Đặng Tử Lương muốn ngụy trang thành người Càn đánh lén?
Trang 144# 1