Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 286: Mục Đồng Chỉ Hướng Hạnh Hoa Thôn

Chương 286: Mục Đồng Chỉ Hướng Hạnh Hoa Thôn



Chỉ là, lúc một tên tướng lĩnh mặc ngân giáp lên tiếng, Trịnh Phàm mới xác nhận, đây không phải binh của Hạnh Hoa trại, mở miệng liền lộ rõ âm điệu tây nam, nếu diễn được như thế, Trịnh Phàm thực muốn giơ ngón cái với Đặng Tử Lương!
- Bản tướng hỏi ngươi, Thúy Liễu bảo ở đâu? Thành thật trả lời, bản tướng tha cho các ngươi một mạng!
Trịnh Phàm thầm thán, hôm nay không mặc giáp trụ thực là đúng đắn, kỳ thực hắn cũng không thích mặc giáp trụ, đã rắn lại lạnh băng, giờ là mùa đông, mặc vào thực đúng là dằn vặt.
Cho nên, sáng nay mới thoát khỏi đầu độc của đôi phu thê Ngân giáp vệ, lúc tối thêm bộ dạng say khướt, lại bị đối phương xem thành người nát rượu, thực đúng là may mắn.
Có điều, thân phận đám kỵ binh này cũng lộ rõ, là người Càn!
Mẹ nó, người Càn lại dám lên phía bắc, hơn nữa vừa đến đã muốn tìm Thúy Liễu bảo!
Mà xem sắc máu trên người bọn họ, hẳn là trước đó đã san bằng một tòa bảo trại rồi.
- Từ đây đi hướng nam.
Trịnh Phàm lập tức lộ vẻ lấy lòng.
A Minh cũng lập tức nói:
- Hướng nam.
Tướng lĩnh mặc ngân giáp gật gù, phất tay:
- Cảm ơn.
Dứt lời, tướng lĩnh mặc ngân giáp kéo ngựa, lao về phía nam, đám kỵ binh phía sau cũng lập tức ngay ngắn rõ ràng, theo chủ tướng chạy về hướng nam.
Ồ, giữ lời vậy sao?
Trịnh Phàm còn hơi kinh ngạc.
Có điều rất nhanh, Trịnh Phàm liền biết bản thân ngây thơ.
Cũng như hai ngày trước, hắn nói muốn thả tù binh vậy.
Phía sau đội ngũ, hai tên kỵ binh giương cung lắp tên, một mũi tên bắn trúng Trịnh Phàm, thân thể Trịnh Phàm run lên, ngã xuống ngựa.
Một tên khác cũng bắn trúng A Minh, A Minh ôm ngực, có chút không dám tin tưởng nhìn về phía trước:
- Các ngươi… nói không giữ lời…
“Phù phù” một tiếng, A Minh cũng ngã xuống ngựa.
Đám kỵ binh Càn quốc nhìn nhau nở nụ cười, thúc ngựa đuổi hướng nam.
Giây lát, Trịnh Phàm từ trên đất ngồi dậy, ném mũi tên trên tay xuống.
Mũi tên này, lại bắn trúng Ma Hoàn.
“Con trai, lại cảm ơn ngươi rồi.”
Sinh con đúng là vẫn có tác dụng, thời khắc mấu chốt có thể ngăn tiễn giúp cha.
A Minh cũng ngồi dậy, nhổ mũi tên trên ngực ra.
Trịnh Phàm nhìn về phía A Minh:
- Ngươi vừa diễn…
A Minh nhìn về phía Trịnh Phàm:
- Sao?
- Xốc nổi.

Xốc nổi thì xốc nổi, A Minh cũng lười biện giải, hắn chỉ đơn thuần thấy Trịnh Phàm dứt khoát té xuống ngựa như vậy, nên cũng làm theo, bớt việc.
Có điều cũng may đây là buổi tối, chi kỵ binh này cũng đi gấp, cho nên cũng không quay lại kiểm tra, hoặc bổ thêm một đao.
Trong mắt đám Càn binh này, hai người bọn hắn là hai tên nát rượu uống tới đêm.
Một điểm đáng mừng nữa, vì hôm nay chuyển thủ cấp tới, nên Trịnh Phàm cùng A Minh đều cưỡi ngựa của đoàn xe.
Ngựa phân nhiều loại, chiến mã là loại cao quý nhất, dùng một câu khá lạnh lẽo, nhưng tính mệnh của một thớt chiến mã, quý hơn tính mệnh của một dân thường nhiều.
Cho nên, ngựa vận hàng thường ngày, chỉ là ngựa thường thôi, kéo hàng chở người thì được, muốn ra trận chém chiến, không thể.
Vận khí hôm nay của Trịnh Phàm thực không tệ, liên tục né qua hai lần sát cơ, thậm chí cưỡi ngựa già thồ hàng, cũng chứng minh thân phận của hắn.
Nếu hôm nay cưỡi chiến mã của Thúy Liễu bảo, đoán chừng không thoát được ánh mắt của đám Càn kỵ này.
- Bọn họ đi Hạnh Hoa trại rồi.
A Minh nói.
Một chiêu gắp lửa bỏ tay người này, dùng rất linh hoạt.
- Không biết có thực đánh không.
Trịnh Phàm xoay người lên ngựa:
- Bất kể thế nào, phải nhanh về đã.
Càn quốc bỗng có gan bắc tiến, chi Càn kỵ này tuy chỉ có hai ba trăm người, nhưng Trịnh Phàm cảm thấy, đối phương dám hỏi Thúy Liễu bảo ở đâu, phía sau tuyệt đối phải còn hơn ngàn kỵ, thậm chí nhiều hơn.
Hiện tại, về chuẩn bị phòng ngự rồi lại nói.
Đương nhiên, nếu chi Càn kỵ này có thể giúp hắn diệt Hạnh Hoa trại, Trịnh Phàm lại rất thích.
Đồng đội là đồng đội, đều là Yến quân, nhưng Trịnh Phàm cũng không có bao nhiêu suy nghĩ đại cục.
- Chủ thượng, về bảo trại điều binh sao?
A Minh hỏi.
- Điều cái gì? Để chi Càn kỵ này làm ầm ĩ đi, nơi này cách Thúy Liễu bảo của chúng ta cũng không xa, nếu bọn họ có thể giúp chúng ta nhổ mấy cái trại, ta cũng không ngại sớm mai đi nhặt đồng nát, thu chút tàn binh, muỗi cũng là thịt.
A Minh nở nụ cười.
Trịnh Phàm cũng nở nụ cười, nhưng vẫn lập tức thúc ngựa, ngựa già dưới khố vẫn còn sinh mệnh mãnh liệt.
Móng ngựa lao nhanh.
- Nhanh trở về, đừng để tí nữa lại bị chặn lại hỏi đường!

Vị trí Hạnh Hoa trại có vị trí rất tốt, tọa lạc trên đất ruộng trước kia của nông thôn, phía sau có một dòng sông.
Theo lý thuyết, xây quân trại ở đất ruộng thực sự rất bất hợp lý, dùng góc độ phòng ngự mà nói, quả thực tạo điều kiện cho người ta tới vây.
Nhưng người Yến kiêu ngạo, bọn họ không quá để ý việc này, đồng thời, từ khi khai chiến tới nay, người Càn co đầu rụt cổ, càng thêm cổ vũ cho người Yến hung hăng.
Kỳ thực, điểm quan trọng nhất vẫn ở chỗ, binh mã tam biên Càn quốc đã buông thả từ lâu, trước khi khai chiến, hệ thống phòng ngự của Càn quốc cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Lúc Trịnh Phàm suất quân tới đây nhậm chức, việc đầu tiên cũng là đào đất dựng lều vải.
Cũng bởi vậy, các binh mã lúc sau tới, chẳng khác nào nhồi vịt, đây một cái, kia một cái, chênh lệch không đều, không có trật tự.
Người biết, cho là quân trại san sát, thanh thế hùng vĩ.
Người không biết, còn tưởng sơn trại thổ phỉ hội tụ lại mở đại hội võ lâm.
Chung Thiên Lãng là nhi tử nhỏ nhất của Chung Văn Đạo, lão soái già được con nhỏ, cho nên cực coi trọng, khó tránh trên người Chung Thiên Lãng có ngạo khí.
Chỉ có điều, khi khai chiến chân chính, Chung Thiên Lãng cũng không hề lười biếng qua loa.
Hai tên thân binh bên cạnh Chung Thiên Lãng, đã tới trước Hạnh Hoa trại.
- Quân trại này…
Chung Thiên Lãng cũng kế thừa không ít binh pháp của lão Chung, nếu không Chung Văn Đạo có chiều tới mấy, cũng không bỏ mặc hắn đem tinh nhuệ tây quân ra làm vừa.
Phải biết, tây quân cũng có vấn đề chung như Càn quốc, ít chiến mã, kỵ binh cũng phải ít theo, mỗi một kỵ binh, đều là bảo bối.
Hạnh Hoa trại trước mắt, phòng ngự… tương đối thô ráp.
Trong mắt tây quân, quả thực là một việc khó thể tin nổi.
Tây quân thành lập vì đối ứng sâm chiếm từ tây bắc, sau lại kiêm lĩnh ứng đối Thổ ty tây nam.
Hai đối thủ này, đều có một đặc tính, trên địa bàn của bọn hắn, có thể tới lui như gió, am hiểu đột kích gây rối.
Cũng bởi vậy, doanh trại tây quân cũng có đặc trưng nhất định.
Giờ dưới Miên Châu thành, mười lăm vạn tây quân dựng doanh trại, hàng rào chống ngựa, chiến tường, chiến hào, tháp tên… nhiều vô số, nhưng đều ngay ngắn trật tự, phối hợp với các binh doanh, Chung Văn Đạo tự tin có thể không sợ hai mươi vạn thiết kỵ Yến quốc.
Còn hiện tại, doanh trại này của người Yến, thực như trẻ con chơi đắp đất, quá tùy ý.
Tuy nói kẻ địch không cảnh giác là chuyện tốt, nhưng Chung Thiên Lãng cũng không quá vui vẻ, kẻ địch thoải mái như vậy, còn không phải vì bên hắn không tạo được áp lực?
Hít một hơi thật sâu, hôm nay, để hắn dạy cho đám người Yến càn rỡ này một bài học đu. Đại Càn, cũng có binh dám bắc tiến!
Không cần tiếp tục nhìn, cũng không cần lên kế hoạch tỉ mỉ, đối phương có quá nhiều sơ hở, tòa doanh trại này, thực chẳng khác nào cái sàng.
Đối mặt với một cái sàng, ngươi căn bản không cần suy nghĩ quá nhiều, vọt thẳng tới đẩy đổ nó là được, lần này hắn bắc tiến, thân binh doanh mang theo một ngàn kỵ, hơn nữa lại cầu được thêm một ngàn kỵ từ các thúc bá, lại thêm lão cha ở nhà cho một ngàn trước khi đi.
Ba ngàn kỵ, nếu ngay cả quân trại này cũng không xô đổ, Chung Thiên Lãng thà lấy đậu hũ mà đập đầu chết cho rồi!
Có lẽ người trong trại này cũng không nghĩ tới, quân đội Càn quốc lại dám bắc tiến tới đây.
Chung Thiên Lãng khẽ lắc đầu, nhẹ giọng:
- Vốn còn tưởng Trịnh Phàm ngươi là kẻ có năng lực, không nghĩ tới, chỉ là một tên man tử tự đại mà thôi, thực sự khiến ta thất vọng.



Trang 144# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất