Chương 287: Lui
Quy định trong quân đội Yến quốc, chỉ có tổng binh mới có thể treo cờ của mình, cũng thường lấy họ làm cờ.
Cũng chính vì vậy, trên Hạnh Hoa trại cũng chỉ treo cờ Đại Yến, không treo cờ có chữ “Đặng”.
Cửa Hạnh Hoa trại, đúng là có một cái mộc bài nhỏ, trên viết ba chữ “Hạnh Hoa trại”, nhưng mấy tháng dầm mưa dãi nắng, đã sớm mờ không thể đọc, cũng không ai lên sơn lại làm gì.
Mà hôm nay mới trở về.
Đặng Tử Lương lập tức về doanh trướng, chưa hề đi ra.
Hắn không uống rượu, Đặng Tử Lương không thích uống rượu, có thể coi là dị số trong quân.
Có điều, đặng tử kương không uống, nhưng đám người bên dưới lại không kiêng, Tĩnh Nam quân có quân kỷ cực nghiêm, nhưng các quân trại bên dưới này, lại không có quân kỷ ràng buộc nhiều như vậy.
Uất nghẹn ban ngày, Đặng Tử Lương cầm một quyển binh thư, ngồi trước chậu than.
Có lẽ biết hôm nay Đặng tham tướng không vui, nên đám binh sĩ bên dưới uống rượu xong, đều chọn nơi cách xa chủ trướng một chút, không dám ồn ào như ngày thường.
Rượu thì có rượu, nhưng rượu của mỗi người phân ra cũng không đến mức khiến bọn họ say mèm, chỉ được chút tận ý mà thôi, nhưng có thịt, đều được ăn thả cửa.
Đây là truyền thống Hạnh Hoa trại, mỗi lần thắng trận, đều là ngày toàn quân ăn mừng.
Điều quân chi đạo, chính là như vậy, ngươi đối tốt với các binh sĩ, các binh sĩ mới liều chết vì ngươi.
Binh thư, đã có chút không nhìn nổi nữa.
Đặng Tử Lương ném binh thư sang bên, đưa tay bóp bóp mi tâm.
Lúc này, cửa lều bị xốc lên, một tên binh lính đi tới.
- Thiếu chủ, trong lòng có việc gì sao?
Gọi Đặng Tử Lương là thiếu chủ, chứng tỏ hắn là người của Đặng gia.
Đặng Tử Lương lắc đầu một cái, hắn chẳng muốn kể lại chuyện hôm nay, có điều đêm nay hắn lại định viết thư, nói chuyện này về nhà.
Nên ứng đối ra sao, vẫn phải để người trong nhà quyết định.
- Phân phó, yến ẩm vừa phải.
- Thiếu chủ yên tâm, ta đã dò xét, đám nhãi con này đều biết hạn định.
- Ừm.
Đặng Tử Lương gật gật đầu, lấy chén trà bên cạnh, lại chợt phát hiện, nước trong chén đang gợn sóng.
Tiếp đó, tiếng móng ngựa nổ vang!
Đặng Tử Lương lập tức đứng lên, tuy rằng Trịnh Phàm không nói rõ là địch, nhưng Đặng Tử Lương lại phản ứng y như lúc Trịnh Phàm bị cướp đường:
- Hắn, sao hắn dám!
Phản ứng đầu tiên của Đặng Tử Lương là Trịnh Phàm muốn tới đánh bọn họ!
Tên binh lính Đặng gia xốc lều vải, nhìn thấy hơn mười vị kỵ binh tung móc trảo, kéo hàng rào, sau đó gia tốc về hai bên.
Hàng rào vốn cắm đất không sâu, lập tức bị kéo đổ.
Tiếp đó, kỵ binh phía sau không chút giảm tốc, vọt thẳng giết vào!
Trong quân trại, hóa thành một mảnh thảng thốt.
- Thiếu chủ, địch tấn công!
Đặng Tử Lương lập tức đẩy ra, hắn vốn chưa bỏ giáp, giờ cầm cung trực tiếp ra.
Sau một khắc, một mũi tên bắn ra, một tên kỵ binh Càn quốc đi trước lập tức bị bắn xuống lưng ngựa.
Đặng Tử Lương không chút vui mừng, trực tiếp hạ lệnh:
- Truyền lệnh, các bộ tự phá vây!
Đặng Tử Lương cũng không hạ lệnh tụ binh, lúc này không thể tụ binh, đối phương đã tập kích trong đêm, một khi để đối phương bắt được tiên cơ, bên bị tập kích thường rất khó tụ lại, cho nên không bằng thoải mái giết ra ngoài.
Kỵ chiến, không phải được mất nhất thời, mà còn là lần nữa tụ binh, giết trở lại!
Đúng lúc này, một kỵ binh từ sau bắn vọt ra, trường thương đâm thẳng tới Đặng Tử Lương.
Thân hình Đặng Tử Lương lui sau hai bước, tránh thoát một đòn, nhanh chóng giương cung lắp tên, bắn ra một tiễn.
Mũi tên được truyền huyết khí, sức mạnh cực khủng bố, trực tiếp xuyên thủng giáp trụ tên kỵ binh mới tập kích, tên kỵ binh kia lập tức ngã ngựa.
Đặng Tử Lương bước nhanh về trước, nhìn qua giáp trụ của đối phương, khẽ cau mày, không phải giáo trụ Yến quân, đây là…
Người Càn!
- Ha ha!
Người Càn lại dám lên phía bắc?
Hơn nữa còn lẻn tới trước cửa nhà hắn?
Đặng Tử Lương thầm phẫn nộ, hắn vốn còn tưởng Trịnh Phàm dạ tập, gia hỏa mà ngay cả Hoàng tử cũng dám phế kia, thực có vẻ làm việc như vậy cũng không kỳ quái.
Nhưng không phải Trịnh Phàm.
Đặng Tử Lương lần thứ hai giương cung lắp tên, liên tiếp bắt ba tên kỵ binh Càn quốc, phụ cận đại trướng đã không còn địch, Đặng Tử Lương định dẫn ngựa thoát vây triệt tập bộ hạ, đột nhiên lại có mười tên kỵ binh khác xung phong mà tới.
Chi Càn kỵ này, không đơn giản!
Phàm là dạ tập, người hoảng không chỉ riêng phe bị tập kích, kỳ thực phe tập kích cũng hoảng không kém. Hiện hắn ở gần lều liên tục bắn giết Càn kỵ, theo lý thuyết, Càn kỵ bên cạnh không thể không phát hiện, mà binh lính bình thường gặp tình huống như thế, lại thêm đêm đen, hẳn sẽ không dám lại gần.
Đem đen, là màu sắc tự vệ tốt nhất cho bên yếu.
Nhưng, đám Càn kỵ này lại lần nữa xông tới.
Mười tên kỵ binh chỉnh tề lao tới.
Đối mặt mười tên kỵ binh, Đặng Tử Lương có tự cao tự đại, cũng không dám ngu ngốc đứng tại chỗ đỡ, lập tức xoay người chạy băng băng, trước khi trường thương của Càn kỵ đâm tới, chạy trở lại đại trướng.
Hơn mười tên Càn kỵ không vội giết vào, mà từng người ném đuốc trong tay về phía lều.
“Vèo! Vèo!”
Không nghĩ tới, trong thời gian chờ hỏa thế lên, lại có hai mũi tên từ trong lều vải bắn ra, bắn trúng hai tên Càn kỵ.
Đám kỵ binh còn lại không dám đợi thêm, trực tiếp thúc chiến mã nhảy vào quân trướng.
“Oanh!”
Đại trướng trực tiếp đổ xuống.
Đặng Tử Lương đổi cung thành đao vọt ra, tựa như Giao long xuất hải, trực tiếp bay lên lưng ngựa một tên Càn kỵ, đao chém xuống, cắt vào cổ đuối phương, sau đó đẩy một cái, đẩy đối phương xuống ngựa.
Giết người đoạt ngựa, thuần thục không chút dừng lại.
Nhưng, Đặng Tử Lương chưa kịp thúc ngựa chạy đi, hai cái mã tấu khác đã chém tới, Đặng Tử Lương trực tiếp úp người, nằm sát lưng ngựa, miễn cưỡng tránh được hai đao, đồng thời, sống đao trong tay mạnh mẽ đánh xuống mông ngựa, chiến mã bị đánh đau, vọt mình lao về trước.
Đặng Tử Lương lần nữa ngồi thẳng, tay phải cầm đao, tay trái nắm dây cương.
Đám Càn kỵ còn lại lập tức đuổi giết tới, bất luận màu sắc giáp trụ trên người Đặng Tử Lương hay thực lực mà hắn triển lộ ra, đều nói cho bọn họ biết, đây là con cá lớn!
Rất có khả năng, đây chính là người mà chủ tướng của bọn họ muốn giết!
Càn kỵ phía sau đuối quá hung, Đặng Tử Lương căn bản không có thời gian đi triệu tập thủ hạ, hơn nữa trong quân trại bây giờ, đâu đâu cũng thấy bóng dáng Càn kỵ.
Con mẹ nó, đám Càn nhân này uống phải thứ gì, lại dám đem vốn lớn như vậy tới đánh lén!
Phía trước, một nhánh kỵ binh đột nhiên giết tới, người lĩnh quân, là một tên giáo úy dưới trướng Đặng Tử Lương.
Hai bên đã kéo khoảng cách, chi kỵ binh này trực tiếp giúp Đặng Tử Lương cản lại đám Càn kỵ truy kích phía sau.
Đặng Tử Lương tranh thủ lấy hơi, ánh mắt bắt đầu vòng trở lại quân trại, nhưng, hắn còn chưa kịp nhìn rõ tình huống để ra lệnh, trong quân trại đã xuất hiện một tên tướng lĩnh mặc ngân giáp.
Đang dạ tập, tình hình rối loạn thế này, có gặp phải quân địch hay quân bạn đều không phải việc gì hiếm lạ.
Đặng Tử Lương không dám do dự, thậm chí không định đón trường thương của tên ngân giáp tướng lĩnh này, mà thúc ngựa sang bên, hô lớn:
- Lui!
Trang 145# 1