Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 288: Mượn Đao Giết Người

Chương 288: Mượn Đao Giết Người



Cục diện đã không thể cứu vãn, lúc này có thể rút được bao nhiêu binh thì tốt bấy nhiêu, binh mã bị đánh tan, ngày mai tụ lại là được, nhưng nếu bị diệt sạch, vậy không còn gì nữa!
Người Yến vốn hung hãn, năng lực cũng rất mạnh, nhưng vấn đề là, các đầu lĩnh trong quân bao gồm cả Đặng Tử Lương, đều có chút thuộc tính quân phiệt.
Cái bọn họ để ý là bảo tồn cùng phát triển thực lực của bản thân, mà không phải dùng sinh mệnh binh sĩ dưới trướng tiêu hao vô nghĩa.
Lúc này, nếu người đóng quân ở đây là Trấn Bắc quân hoặc Tĩnh Nam quân, vậy tuyệt sẽ không có tình huống như vậy.
Kỳ thực, trước khi Đặng Tử Lương truyền lệnh lui binh, đã có không ít binh sĩ thúc ngựa phóng ra ngoài rồi.
Đương nhiên, cũng không thiếu người chưa kịp tìm chiến mã, thậm chí chưa kịp mặc giáp đã bị Càn kỵ xông vào chém giết.
Chung Thiên Lãng vừa thấy tên tướng lĩnh huyết giáp làm như không thấy hắn, thậm chí chủ động thúc ngựa chạy ra ngoài, lòng thầm phì cười, Trịnh Phàm này, chỉ có chừng đó dũng cảm thôi sao!
Chung Thiên Lãng không có ý định thả “Trịnh Phàm”, tiếp tục thúc ngựa đuổi theo.
Chiến mã của hắn vốn là Bắc Khương thần câu, mà Đặng Tử Lương thì chỉ mới cướp được chiến mã của một tên Càn kỵ, cho nên sau khi tướng lĩnh hai bên xung phong ra khỏi đại doanh, trong thời gian ngắn ngủi, khoảng cách đã nhanh chóng thu lại!
Đột nhiên, một đội Càn kỵ từ trong rừng trước mặt lao ra!
Đặng Tử Lương thầm kinh hãi, quan quân Càn kỵ lại bố trí phục binh ở phía trước, ban đầu Càn binh phá doanh xung phong từ phía đông, phần lớn Yến kỵ đều chạy hướng chếch tây mà đi, lại chính xác rơi vào hố mà Càn kỵ đào sẵn!
Đặng Tử Lương ghìm dây cương, thúc ngựa, xoay người.
Ngân giáp tướng lĩnh xung phong mà tới, trường thương trong tay như hóa Giao long.
Đặng Tử Lương vung mã tấu, nào biết trường thương đối phương lại chất chứa sức mạnh cực hung hãn.
“Leng keng!”
Bàn tay Đặng Tử Lương rung lên đau nhức, lại vẫn cố nắm chặt chuôi đao, nhưng nửa phần trên đã trực tiếp gãy vỡ.
Đáng chết!
Trường thương đâm tới chư chẻ tre.
Thân hình Đặng Tử Lương nghiêng về trước bên, miễn cưỡng tránh được một thứ, nhưng, ngân giáp tướng lĩnh kia khẽ rung cổ tay, thân thương bỗng đập ngang!
“Ầm!”
Đặng Tử Lương bị đập trúng, thân hình bị đập ngã khỏi chiến mã.
Cũng đúng lúc này, Càn kỵ từ bốn phía chen chúc mà tới, gắt gao vây lại.
Muốn bắt Đặng Tử Lương!
Trận, có thể thua!
Nhưng thân là tử tôn Đặng gia, sao có thể để bản thân bị bắt sống?
Lập tức, đoạn đao trong tay vắt lên cổ, hét lớn:
- Càn cẩu, chờ thiết kỵ Đại Yến ta chân chính xuôi nam, ta chờ các ngươi theo ta xuống!
Dứt lời, đoạn đao cắt vào cổ, máu tươi trào ra.
Đám Càn kỵ xung quanh khẽ tách ra, tên ngân giáp tướng lĩnh thúc ngựa tới.
Lúc này, Đặng Tử Lương trợn mắt giận dữ nhìn đối phương, hắn có thể biết, máu tươi trong cơ thể hắn đang ồ ồ chảy ra, sinh cơ không ngừng biến mất.
Hắn không cam lòng, hắn hận.
Cuộc đời của hắn, kỳ thực vừa mới bắt đầu!
Hắn sinh trong thời chiến, vốn phải thừa loạn lạc mà lên, lại không thể không tự vẫn ở đây!
Ngân giáp tướng lĩnh hơi cúi thủ khôi, lộ ra một gương mặt còn chưa dứt vẻ trẻ con, nhìn Đặng Tử Lương đã tự vẫn sắp chết:
- Điểm này, ngươi lại không khiến ta quá thất vọng, ngươi vẫn còn chút huyết tính, Trịnh Phàm.
Đặng Tử Lương: “…”

Trịnh Phàm cùng A Minh trở lại bảo trại, sau một khắc, Thúy Liễu bảo kéo lệnh cảnh giới.
Đồn kỵ bình thường thả ra ngoài cũng được gọi về.
Tác dụng của đồn kỵ vốn là để phụ trách tuần tra cảnh giới, đảm bảo cho đồng đội trong trại nghỉ ngơi hoặc sinh hoạt thường ngày.
Trước mắt, nếu đã biết có một chi kỵ binh không nhỏ từ Càn quốc tới, hơn nữa mục tiêu là Thúy Liễu bảo của hắn, cũng bởi vậy, đồn kỵ đã không còn tác dụng thực tế.
Trịnh thủ bị vốn nhỏ bán nhỏ quen rồi, cho nên so với để đồn kỵ ở ngoài để người ta xử lý, còn không bằng đều thu lại.
Trên tường bảo, đám sĩ tốt cầm sẵn cung nỏ trên tay, phòng ngừa vạn nhất, mà để tránh đối phương công thành, dầu sôi cũng đã vào nồi sắt.
Nếu đây là một hồi diễn tập, Thúy Liễu bảo tất có thể giành được ngôi đầu.
A, đúng rồi, biển Thúy Liễu bảo treo trên cửa trại, sau khi Trịnh Phàm trở về, cũng đã hạ lệnh cho người hạ xuống.
Gió lạnh lần nữa gào thét qua, nhưng không có bất kỳ sĩ tốt dám lười biếng.
Bởi tin tức này, không chỉ có nghĩa là Càn kỵ bắc tiến muốn lấy Thúy Liễu bảo của bọn hắn làm mục tiêu, mà còn có nghĩa quân công tự mò tới cửa.
Gia quyến hình đồ các môn phiệt sắp thoát nô tịch, các Man binh cũng sắp được hộ khẩu Yến quốc, dưới tâm tính hưng phấn như vậy, cái gọi là địch tấn công, đã có chút không có gì đáng để ý.
Lương Trình đang chỉ huy phong ngự, bố trí binh lực, kỳ thực nếu kỵ binh của đối phương đột tiến, hẳn cũng không nghĩ tới sẽ đánh một trận công kiên chiến.
Đại khái, hai lần hắn đánh Miên Châu thành, muốn dùng thang mây công thành đều là chuyện không thể, chỉ đánh để trở tay không kịp.
Theo Lương Trình, trước mắt mọi người đều dàn sẵn trận địa đón quân địch, trừ phi đầu óc tướng lĩnh Càn quốc bị ngấm nước, nếu không tuyệt sẽ không hạ lệnh tấn công một tòa bảo trại tường cao chót vót, phòng thủ nghiêm ngặt như vậy.
Tiền nào đồ nấy, so với người khác dùng rào gỗ tùy tiện vây quân trại, Thúy Liễu bảo chẳng khác nào xây một cái mai rùa.
Mà điều khiến Trịnh Phàm có chút bất ngờ vui vẻ, người mù tỉnh rồi.
Sau khi khống chế Đạt Hề phu nhân, lực lượng tinh thần của người mù tiêu hao nghiêm trọng, hôn mê hai ngày.
Lúc này, người mù ngồi trên xe lăn, trên trán đắp khăn nóng, có chút mảnh mai yếu đuối.
- Tỉnh từ bao giờ rồi?
Trịnh Phàm hỏi.
- Buổi chiều.
Người mù trả lời xong, còn ho khan mấy tiếng.
- Thế nào rồi.
Trịnh Phàm hỏi.
- Còn tốt.
Người mù có vẻ rất bình tĩnh:
- Vận khí của chủ thượng, thực sự không ai sánh bằng.
- Hừm, người tâm địa hiền lành, trời nhất định phù hộ.
Người mù: “…”
Có lẽ là do vừa mới tỉnh, tinh thần còn suy nhược, người mù nhất thời không thể đọ mặt dày với chủ thượng.
Trịnh Phàm kể lại chuyện ăn mì, tính cả chuyện lão giả coi bói cùng kiếm khách chán nản.
Người mù Bắc hỏi:
- Chủ thượng không nói cho Mật Điệp tư chứ?
Trịnh Phàm lắc đầu một cái:
- Vốn nghĩ muốn báo, nhưng ngẫm lại, quên đi.
- Ừm, theo lời chủ thượng nói, hai vị kia, hiển nhiên đã vượt qua cấp độ giáp điệp, người siêu nhiên, cần giao cho người siêu nhiên đi ứng phó, không cần chúng ta nhúng tay.
- Hừm, ta cũng nghĩ vậy.
Khói báo động của Thúy Liễu bảo bay lên.


Trang 145# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất