Chương 289: Có Kỵ Binh Tới Gần
Bao nhiêu cột khói, cột khói màu gì, chơi thế nào… kỳ thực, trong Thúy Liễu bảo không có ai biết.
Nếu nói bảo trại Càn quốc buông thả, vậy bên Yến quốc hoàn toàn bị bỏ qua.
Chiến lược lâu dài lại thêm ưu thế tâm lý, khiến người Yến không để ý chi tiết này, cho nên giờ kỵ binh Càn quốc bắc tiến, mới có thể như cá gặp nước như vậy.
Khói báo động, phải dựa vào các bảo trại khác nối ứng mới có thể đưa tới tác dụng, trong đó, còn có các quy định nghiêm ngặt.
Chỉ tiếc, khói báo động của Thúy Liễu bảo đã đốt lên rất lâu, nhưng phụ cận vẫn chưa nhìn thấy cột khói thứ hai.
Từ khi hai nước khai chiến tới nay, Đại Yến vẫn luôn nằm ở thế chủ công, lúc này, lại chậm chạm, suy nhược như lão nhân sắp chết.
Trịnh Phàm dám khẳng định, Càn binh bên kia còn chưa gặp được vây quét cùng uy hiếp hữu hiệu, các đầu lĩnh đối mặt với tình huống đột phát này, cơ bản chỉ biết cố thủ chờ viện binh, đây cũng là phương thức bảo tồn thực lực.
Ừm, Trịnh thủ bị cũng làm như vậy.
Đương nhiên, Trịnh thủ bị có lý do của bản thân, vì hắn biết, mục tiêu bắc tiến của đối phương, chính là Thúy Liễu bảo.
Cho nên, Trịnh thủ bị dự định, cố thủ hấp dẫn hỏa lực của đối phương, sau đó để quân bạn tới vây đánh.
Đương nhiên, đây chỉ là cái cớ.
Trời tối, dù quân đội Càn quốc có một mình thâm nhậm, nhưng trước khi biết rõ con số cùng sức chiến đấu cụ thể của đối phương, Trịnh Phàm cũng không nỡ để kỵ binh của hắn đánh đêm với người ta.
Quân công rất mê người, nhưng nếu không cẩn thận đẩy thủ hạ vào đó, lúc đó, người đau lòng chính là hắn.
Trên lỗ mai châu, Trịnh Phàm cầm một túi rượu mạnh, từng miếng uống xuống, sưởi ấm.
Lương Trình đứng bên cạnh Trịnh Phàm, ánh mắt vẫn nhìn về phương xa.
Có Lương Trình bên cạnh, Trịnh Phàm cảm thấy rất an toàn, đồng thời, chỉ có Trịnh Phàm cùng các Ma vương hiểu rõ, trong Thúy Liễu bảo, còn có một tôn đại sát khí chân chính.
Chỉ có điều, tôn đại sát khí kia không tiện lộ cho người khác thấy, có thể không dùng thì tốt nhất là không dùng, nhưng ít nhất, cũng có thể bảo mệnh.
Gió lạnh còn không ngừng thổi, mí mắt Trịnh Phàm cũng bắt đầu rũ xuống.
Bên ngoài, vẫn hoàn toàn yên tĩnh, cũng không biết chi Càn binh kia đã phá thêm mấy cái quân trại, cũng không biết có bị tổng binh đại nhân nào không để ý hao tổn, mang binh đi bắt giết đối phương không.
- Chủ thượng, kỳ thực thuộc hạ vẫn hiếu kỳ.
Lương Trình học tư thế của Trịnh Phàm, cũng dựa vào ụ tường ngồi xuống.
- Nói.
Trịnh Phàm đưa túi rượu trong tay cho Lương Trình.
Lương Trình đưa tay muốn tiếp, Trịnh Phàm lại thu lại, cười nói:
- Ta quên ngươi không sợ lạnh.
Nếu Cương thi sợ lạnh, vậy thảm điện có thể bán cho gấu bắc cực rồi.
- Chủ thượng, phản ứng của Tĩnh Nam quân, quá kỳ quái.
Đây là quan sát của Lương Trình, từ khi khai chiến tới nay, a, nghiêm ngặt mà nói, không tính là từ khi khai chiến tới nay, lần đầu khi Thúy Liễu bảo tới Càn quốc tản bộ, Điền Vô Kính suất lĩnh mười ngàn Tĩnh Nam quân tiếp ứng.
Sau đó, Tĩnh Nam hầu liền tới Yến Kinh.
Chờ sau khi trở lại, truyền mệnh lệnh chính thức khai chiến với Càn quốc, nhưng trừ bỏ các đầu lĩnh nhỏ không ngừng gây rối, Tĩnh Nam quân lại không từng xuất lĩnh một binh một tốt.
Trịnh Phàm gật gù:
- Lúc đầu, ta cho rằng là Tĩnh Nam hầu đang đợi, chờ chúng ta chọc cho Càn quốc phẫn nộ, chờ tam biên Càn quốc phái binh giết chúng ta, Tĩnh Nam quân lại lấy thế lôi đình đột kích, quét sạch tinh nhuệ tam biên Càn quốc, trải đường xuôi nam. Các đầu lĩnh chúng ta, nói trắng ra là mồi nhử, vì đại chiến mà làm nền.
Lương Trình nghe vậy, nói:
- Nhưng vị Dương Thái úy kia vẫn tử thủ không ra, khiêu khích thế nào cũng quyết không hiện, hơn nữa Càn quốc còn phái mấy chi quân mạnh nhất lên phía bắc, bày Thiết Dũng trận.
- Đúng vậy, ta cũng khó hiểu.
- Kỳ thực, việc đánh tập kích theo tốp nhỏ vậy, không ảnh hưởng quá lớn tới đại cục.
Lương Trình dừng một chút, nói tiếp:
- Bất luận là đêm nay chi Càn binh kia phá được mấy trại, phá được bao nhiêu quân, cũng không thể nào thay đổi đại chiến lược, phá thế chủ công của Yến quốc. Nói trắng ra, nhánh quân này lên bắc, cũng chỉ như chúng ta hai lần xuôi nam, tác dụng duy nhất là cổ vũ sĩ khí. Mà nếu đối phương nói rõ mà muốn tới Thúy Liễu bảo chúng ta, vậy hẳn là do chúng ta mới càn quét mấy ngàn Thổ binh của bọn họ, nên muốn tới trả lễ.
Chỉ cần ban ngày tới, thông tin được thông suốt, các vị tổng binh tuyệt sẽ không thả chi kỵ binh này làm loạn quốc cảnh Đại Yến. Lúc ấy, đã không phải là bảo tồn thực lực hay không, mà là vấn đề vinh dự quốc gia, tính chất khác biệt to lớn. Tĩnh Nam quân ở sau trấn áp tất cả, Yến Hoàng lại mới lấy mã đạp môn phiệt, môn phiệt kéo dài mấy trăm này đều biến thành tro bụi, chẳng lẽ lại không làm gì được một tên tổng binh nho nhỏ?
Trước đây, làm lính, đặc biệt là làm tổng binh, sau lưng sẽ có một, thậm chí hai môn phiệt làm chỗ dựa, ai muốn động ai cũng không dễ dàng, hơi chút bất cẩn có thể dẫn tới cãi cọ không dứt, giờ thì không rồi.
Trịnh Phàm lại uống một hớp rượu:
- Ý của ngươi là, tại sao Tĩnh Nam hầu chỉ hạ lệnh, mà không phái Tĩnh Nam quân xuôi nam, không, thậm chí chỉ cần để Tĩnh Nam quân đóng ở Nam Vọng thành, duy trì sức ảnh hưởng với biên cảnh, các đầu lĩnh biên cảnh chúng ta cũng không chia thành năm bè bảy mảng như vậy.
Nếu Tĩnh Nam quân còn đóng ở Nam Vọng thành, nếu Điền Vô Kính ở Nam Vọng thành, cho dù giờ là đêm, ngươi xem ai muốn bảo tồn thực lực?
Dù là Trịnh Phàm, cũng phải nhắm mắt suất quân, tám trăm kỵ đi tìm Càn kỵ ngăn cản.
- Kỳ thực, ta cũng không biết tại sao.
Trịnh Phàm rất thành thật nói.
“Chủ thượng” như hắn, thực không cần phải giấu thuộc hạ làm gì, ai mà không biết ai cơ chứ.
- Có điều, A Trình, ngươi có thể đưa suy nghĩ lên cao một chút, tuy rằng giờ oan ức ngươi, nhưng Thúy Liễu bảo ta chỉ có ngần đó binh, nhưng ngươi có thể tưởng tượng một chút, trong tay ngươi có năm vạn Tĩnh Nam quân cùng hai mươi vạn Trấn Bắc quân, lúc đó, ngươi sẽ làm thế nào.
Lương Trình lắc đầu một cái:
- Chủ thượng, cái này rất khó tưởng tượng, trong đó còn có rất nhiều yếu tố chính trị liên quan.
Lương Trình không hiểu chính trị, hoặc nói, hắn không muốn chơi chính trị, trong xương hắn, vẫn là một kẻ kiêu ngạo.
Trịnh Phàm gật gù, lại uống một hợp rượu, không nói.
Ai, trời lạnh như vậy, lại phải cảnh giới trên tường thành, thực con mẹ nó phiền.
Vốn Trịnh Phàm nghĩ, đưa thủ cấp, nhận quân xông, sau khi trở lại, mọi người đều phấn khởi, sau đó hắn nói việc thu được một ngàn năm trăm Man kỵ, các Ma vương lại cao hứng một hồi.
Sau đó, hắn lại có thể tắm rửa, để Tứ Nương thay tất trắng.
Ai, vốn đã có sẵn kịch bản, lại bị đám Càn kỵ kia phá nát.
Trịnh Phàm dùng mu bàn tay xoa chóp mũi, thở ra một hơi.
Đang lúc này, tường thành trở nên ồn ào.
Lương Trình nghiêng đầu nhìn qua ụ tường, đồng thời nói với Trịnh Phàm:
- Có kỵ binh tới gần!
…
Trang 146# 1