Chương 290: Hắn Là Kẻ Ngu
Ngân giáp trên người Chung Thiên Lãng đã bị máu loãng nhuộm đỏ, bản thân hắn vẫn thích xung phong tuyến đầu, vết máu trên giáp trụ, đương nhiên là của Yến binh.
Lúc mới tới, bọn họ đã chọn một tòa bảo trại không lớn để diệt, sau đó tiến quân thần tốc, chỉ là đã không thấy dẫn đường của áp điệp Ngân Giáp vệ, khiến bọn họ có chút mờ mịt.
Tướng lĩnh lạc đường là chuyện bình thường, muốn quay về thì theo đường cũ là được, chỉ có điều, đối mặt với hệ thống bảo trại “Loạn thành một mảnh” của biên cảnh Đại Yến, có chút không phân biệt được mục tiêu.
Coi như bách tính Yến quốc, cũng không biết được số bảo trại mọc lên như nấm ở đây cụ thể là gì.
Có điều, cũng may, vận khí của Chung Thiên Lãng không tệ, trên đường bắt được hai người, lại chỉ ra vị trí Thúy Liễu bảo cho bọn họ.
Phá Thúy Liễu bảo, tên “Trịnh Phàm” kia vẫn có chút cốt khí, chết cũng không hàng, cũng không muốn bị bắt, trực tiếp tự vẫn.
Chung Thiên Lãng còn nhớ ánh mắt trừng trừng trước khi chết của “Trịnh Phàm”.
Đủ để thấy rõ, nộ hỏa trong tâm của tên Yến man tử này!
Ngược lại, cũng ra dáng đàn ông!
Chỉ tiếc, Chung Thiên Lãng không thể để đối phương toàn thây, vẫn cắt thủ cấp, đồng thời thừa dịp đêm đen, phá tiếp ba cái quân trại.
Hệ thống phòng thủ của các quân trại này đều rất lơ là, hắn có ưu thế binh lực tuyệt đối, lại có màn đêm che đậy, đột nhiên tập kích phá trại không khó.
Có điều, mặc dù như thế, lúc Yến binh phản kích, vẫn khiến Chung Thiên Lãng có chút tặc lưỡi.
Hắn xuất thân từ tây quân, từ nhỏ đã đối mặt với Bắc Khương bộ lạc cùng Thổ ty ở tây nam, nhưng kẻ địch kia, lúc bị tập kích thường sẽ trực tiếp tản ra, khi bị đánh lén tới, dễ dàng chém giết.
Nhưng Yến binh này, chỉ cần trên tay có đao, lại không thể chạy, thường thường sẽ đánh tới chết mới thôi.
Cho nên, bên Chung Thiên Lãng cũng chịu thương vong không nhỏ.
Vốn lúc ở tây quân, khi biết tam biên bị Yến quốc ép tới không dám ngẩng đầu, Chung Thiên Lãng còn có chút khinh thường.
Nhưng sau lần tiếp xúc này, mặc dù thắng lợi, nhưng hắn cũng hiểu ra một vấn đề, đám Yến man tử này, thực sự không phải quả hồng mềm.
Quan trọng nhất, kẻ đối mặt với hắn chỉ là quân không chính quy của Yến quốc, tinh nhuệ chân chính, Tĩnh Nam quân còn chưa hiện thân.
Hơn nữa, Trấn Bắc quân khiến Tam quốc đều e ngại cũng chưa xuôi nam.
Có lần này, Chung Thiên Lãng có chút hiểu, vì sao lão gia tử ở nhà vừa tới Miên Châu thành đã kiến hào dựng lũy như thế.
Yến binh khí diễm hung hăng, chiến lực cũng không tầm thường, giờ, Đại Càn chỉ có thể dùng cách này để hao mòn khí diễm Yến quốc, sau đó dựa vào thời cơ quốc chiến, chỉnh đốn quân bị.
Cũng may, Yến quốc nghèo, Yến binh cũng nghèo.
Thân là tướng lĩnh, Chung Thiên Lãng hiểu bản thân không nên có suy nghĩ này, nhưng sũy nghĩ này lại cứ không ngừng bồi hồi trong đầu hắn.
Có điều, dù sao hắn cũng là người trẻ tuổi, tuổi trẻ, tự nhiên khí thịnh!
Lần này, hắn tới để xả giận cho Đại Càn, để Yến quốc hiểu, Đại Càn cũng có nam nhi có huyết khí!
Sắc trời không sớm, Chung Thiên Lãng cũng không dám tiếp tục lưu lại, suất quân chuẩn bị về.
Tiền quân báo, phía trước có một toàn bảo trại, bảo trại dựng rất tinh xảo, tựa như một tòa thành trì nhỏ.
Chung Thiên Lãng suất lĩnh một đám thân binh tới.
Nhìn thấy bảo trại, lòng không khỏi ngạc nhiên, vách tường cao vót, đồng thời chiến hào còn thấy rõ hàng rào, góc viền lồi ra, tuy tạo hình kỳ lạ, nhưng Chung Thiên Lãng vừa nhìn liền có thể thấy được điểm cao minh.
Bất luận là công từ hướng nào, đều sẽ phải chịu đả kích từ ba mặt.
Hơn nữa bảo trại này, rõ là mới xây không lâu.
- Đều nói Yến quốc Thiết kỵ đạp thiên hạ, nhưng xem ra, Yến quốc cũng có người thiện phòng ngự.
Tòa bảo trại này, tuy rằng người xuất tiền là Tiểu Lục tử, nhưng thiết kế là của người mù, người mù dùng phương thức thiết kế pháo đài của người châu Âu cổ đại.
Chung Thiên Lãng hiểu rõ, loại pháo đài này, lại thêm bóng dáng quân tốt trên thành, không phải hắn có thể gặm được.
Có điều, cơ bản có một cảm giác anh hùng tiếc anh hùng, san bằng mấy tòa bảo trại, vất vả mới nhìn thấy một đối thủ tốt như vậy, Chung Thiên Lãng xách động chiến mã dưới khố, trường thương cắm vào đầu Đặng Tử Lương, hô lớn:
- Yến cẩu, Thúy Liễu bảo đã bị Chung gia gia ta hủy, đầu Trịnh thủ bị của các ngươi ở đây! Các ngươi cứ tạm giữ lấy đầu mình, chờ Chung gia gia ngày sau rảnh rỗi sẽ tới lấy!
Một hồi lâu sau, trong bảo trại vẫn không có tiếng đáp.
Chung Thiên Lãng chỉ thấy một mảnh yên lặng như tờ, cười cợt, nói với mấy tên tướng tá bên cạnh:
- Xem ra, sau khi chém tên Trịnh Phàm có danh vọng cao nhất, đúng là áp chế khí diễm yến quân!
Kỳ thực, sau khi Chung Thiên Lãng hô xong, đám thủ tốt trên Thúy Liễu bảo, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó đồng thời nhìn thủ bị đại nhân đang uống rượu trên tường thành.
Cùng nhau nhìn tên tướng lĩnh Càn quốc đang gọi hàng bên dưới, cùng một suy nghĩ: Tên Càn tướng này, bị ngu sao?
…
Chung Thiên Lãng tự thấy hài lòng, suất quân trở về, sau khi rời đi, Trịnh Phàm để Lương Trình xuất lĩnh năm trăm kỵ giả bộ đuổi theo.
Lương Trình tự nắm chắc, cũng không liều lĩnh, bởi còn phải phòng tên ngân giáp tướng kia hồi mã thương, nên Càn kỵ chạy trước, Lương Trình ở sau hộ tống, hơi hơi tạo áp lực.
Tình cảnh này, giống như lúc Trịnh Phàm xuất quân từ Càn quốc về, các lộ kỵ binh Càn quốc cũng đi bên hộ tống.
Binh pháp có một câu: Sư về chớ chặn, giặc cùng đường chớ đuổi.
Nói ra chính là như thế, đối phương quyết tâm về nhà, ngươi đi ngăn cản, đối phương nhất định liều mạng với ngươi, có thể ngăn được không thì chưa nói, nhưng chắc chắn sẽ tổn thất thảm trọng.
Kỳ thực, cái gọi là truy kích, chỉ là sau này lấy cớ cho bản thân.
Đại khái, cũng chỉ có Trịnh Phàm có thể để Lương Trình làm được việc này.
Chờ mặt trời dâng lên, Lương Trình suất quân trở về, bao người ra ngoài, bấy người trở về, không thiếu một ai.
Trịnh Phàm lại dành thời gian đi tắm một cái, ở trên tường thành chịu gió thổi hơn nửa đêm, thực sự có chút khó chịu.
Tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Trịnh Phàm có thể ngủ, những người khác lại không thể ngủ, sáng sớm Lương Trình trở lại, đã đổi một chi năm trăm kỵ khác ra ngoài.
Đương nhiên không phải đuổi địch, mà là đi quét tước chiến trường.
Đúng, đám Chung Thiên Lãng đánh trận xong, Thúy Liễu bảo tới quét tước chiến trường.
Chờ Trịnh Phàm rửa mặt ăn cơm, đã thấy mấy trăm bại binh ở ngoài ăn cơm trưa.
Đám bại binh này đẩy kinh hoảng, nhưng đều đã đói mệt tới lả người, ở đó ăn như hùm như sói.
Trịnh Phàm đi tới ụ từng, hỏi người mù đang đứng chống gậy:
- Thu được bao nhiêu người?
- Chừng ba trăm.
- Không tệ lắm.
- Xác thực không tệ.
Tối qua Càn kỵ dọn mất một tòa bảo trại nhỏ, thêm bốn cái quân trại, yến quân tử thương không ít, đương nhiên, người trốn được cũng không ít.
Dù sao cũng là tập kích ban đêm, muốn diệt sạch là chuyện không thể.
- Những người này, nếu ta đã nhận, tuyệt sẽ không phun ra.
Trịnh thủ bị chỉ đạo.
Kỳ thực, đừng thấy Trịnh Phàm đã lập không ít quân công, còn không biết có một cái đầu Vương gia đang được chuyển tới chờ ký nhận.
Nhưng nghiêm ngặt mà tính, hành động của Trịnh Phàm không chỉ không thoát ly tác phong quân phiệt, mà thậm chí, so với quân phiệt còn quân phiệt hơn.
Lúc đánh trận ác chiến thực sự thì lui bước, gắp lửa bỏ tay người, chờ chiến xong, nhanh chóng phản ứng thu nạp sức mạnh.
Kỳ thực, không thể trách Trịnh Phàm quá hắc, mà là thế giới này, khi lần đầu Trịnh Phàm làm dân phu, đã dạy Trịnh Phàm đạo lý này.
Tâm không đủ hắc, hoặc lòng còn chút ngây thơ, cỏ trên mộ đã sớm xanh.
Cũng không phải Trịnh Phàm không nghĩ tới, hắn có thể đứng trên đại nghĩa, đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, hô một tiếng “Tử chiến không lùi”.
Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, dù sao đây là một thế giới hoàn toàn mới, không phải lịch sử mà hắn quen thuộc.
Trang 146# 2