Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 291: Lừa gạt qua ải

Chương 291: Lừa gạt qua ải



- Chủ thượng, thuộc hạ dự định đem những bại binh này đưa về hạ đẳng nhất, chờ bọn họ thu được quân công, sau lại tăng lên.
- Được.
Binh bại, tự nhiên phải có đãi ngộ của binh bại, thu nhận các ngươi, để các ngươi không bị trách phạt đã là chuyện tốt, còn địa vị, đừng nói tới.
Đang lúc này, một tên người đưa tin chạy tới, truyền quân lệnh, nói Hứa Văn Tổ đang ở gần, mời Trịnh thủ bị sang tham kiến.
Trịnh thủ bị cũng không do dự, đổi giáp trụ, dẫn theo A Minh ra ngoài.
Vị trí của Hứa Văn Tổ cách Thúy Liễu bảo cũng không xa, thân thể to mọng lúc này của hắn ngồi chính giữa quân trại, quân trại đã bị phá thành một mảnh.
Bên cạnh Hứa Văn Tổ còn có mấy trăm thủ tốt Nam Vọng thành, còn có năm tên tổng binh hôm qua đã từng gặp.
Trịnh Phàm tới nơi, cũng chỉ đứng sau, không nói.
Hứa Văn Tổ ngồi chính giữa như một tòa núi thịt, lại thêm tâm tình kiếm chế, quan uy lộ rõ.
Mọi người cứ đứng thế, rốt cục, Hứa Văn Tổ ngẩng đầu lên, khe mắt ẩn hiện tinh quang lưu chuyển.
Hai tay mở ra:
- Chuyện thế nào, mọi người cũng đã biết, bản quan gọi mọi người lại đây, không phải muốn hỏi trách, bởi mất mặt thì cũng đã mất mặt, có hỏi có trách cũng đã không còn ý nghĩa. Lần này, chúng ta bị đám Càn nhân đánh tới cửa, lại còn để người ta đường hoàng rời đi. Bản quan, ngươi, ngươi, ngươi, tất cả mọi người ở đây, không ai tránh được. Chết không hết tội!
Hứa Văn Tổ không trốn tránh trách nhiệm, cũng không đi tìm nguyên nhân làm gì, thực tế, chuyện đã qua được một ngày, nhưng bên phía Tĩnh Nam quân vẫn không có bất cứ động tĩnh.
Tĩnh Nam hầu, nhất định đã biết chuyện tối qua, nhưng Tĩnh Nam hầu vẫn chưa hề lên tiếng.
Không khí trầm mặc quỷ dị, lại thường thường là đáng sợ nhất.
- Bản quan không quan tâm quan chức, dòng dõi, căn cơ gì, thứ bản quan quan tâm, kỳ thực các ngươi cũng quan tâm.
Vừa nói, ánh mắt Hứa Văn Tổ vừa đảo qua đám người:
- Ta cũng không sợ kỵ húy, mấy trăm môn phiệt đã không còn, chút dòng dõi, địa vị của ta lại đáng gì? Trước mắt, quốc chiến sắp tới, ngươi ta, chư vị ở đây, chẳng lẽ chỉ cầu một chút binh quyền trong tay? Đây là quốc chiến, là quốc chiến! Đại Yến ta mất cả trăm năm mới tìm được cơ hội lần thứ hai, sử sách đã mở, có thể viết tên mình lên đó hay không, tất cả là nhờ tự thân các ngươi! Không dối mọi người, bản quan đã sớm đưa thống kê thiệt hại tối qua về chỗ Tĩnh Nam hầu, thế nhưng, vẫn chưa có hồi đáp. Trong phòng nghị sự hôm qua, ngươi ta đều nói, Đại Yến chỉ có Tĩnh Nam quân cùng Trấn Bắc quân, chúng ta cần phải thúc một chi cường quân. Tốt, lời vừa dứt, đêm hôm đã bị người ta tát cho một bạt tai. Lão tử xuất thân phía bắc, ở phương bắc, chỉ có một đạo lý, chính là Man tộc dám tới địa giới Yến quốc giết bao người, Trấn Bắc quaan liền tới hoang mạc giết gấp đôi!
Nói xong, Hứa Văn Tổ hít một hơi thật sâu, hô:
- Thường ngày chúng ta vẫn đấu tranh nội bộ, nhưng lúc này, không phải là đấu tranh nội bộ đơn thuần, ngày mai, các bộ các ngươi, không cần giấu diếm, đem binh có thể đánh trong tay các ngươi ra cả đi! Tập kết ở đây, chỉnh quân ở đây, đồng thời giết tới Càn quốc, hôm qua bọn hắn giết một người của chúng ta, ngài mai chúng ta sẽ giết hai người của bọn hắn. Không giết đủ, tuyệt không về doanh! Binh của lão tử, trước công thành, sau nhổ trại! Quân công, các ngươi cầm, tổn hại, lão tử bổ! Lão tử muốn hỏi một câu, mẹ nó đầu thai làm đàn ông, có ai dám mai theo ta một trận!
Hứa Văn Tổ hô rất kích động, da mặt ửng hồng, còn bốc hơi nóng.
Năm vị tổng binh đồng thời quỳ một chân, ôm quyền trầm giọng:
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Là quan cùng cấp, Hứa Văn Tổ cũng là tổng binh, có điều ngày thường Hứa Văn Tổ có thể ép bọn họ nửa cấp, nhưng hôm nay, năm vị tổng binh tự hạ tư thái, tự nhận hạ cấp của Hứa Văn Tổ.
Cũng không phải mấy lời kích động của Hứa Văn Tổ, mọi người đều đã trưởng thành, đều là lão binh dày dặn trận mạc, không phải người trẻ bị mấy câu kích lên.
Cho nên, thứ nhất là chuyện đêm qua đã làm mất mặt Đại Yến, để Càn binh giết vào lại giết ra.
Thứ hai, bọn hắn cũng hiểu rõ, trước mắt, cần thể hiện một chút, tập trung sức mạnh mọi người, khắc phục khó khăn trước mắt.
Nếu Hứa Văn Tổ đã nói vậy, chứng minh thái độ của hắn.
Trịnh Phàm cùng một đám thủ bị, giáo úy khác cùng quỳ một chân, hô đồng ý.
- Chúng ta, không cần uống máu ăn thề, chúng ta là quân đội Đại Yến, không phải sơn trại thổ phỉ, bản quan hy vọng không ai quên, bản thân là con dân Đại Yến! Được rồi, ai về nhà nấy, ngày mai, chúng ta tụ binh ở đây, xuất phát!
Chúng tướng dồn dập rời đi.
Trịnh Phàm lưu lại.
Ánh mắt Hứa Văn Tổ ra hiện cho Trịnh Phàm cùng vào một cái lều đã đổ một nửa, bên ngoài, thân binh thủ vệ không cho bất cứ ai tới gần.
- Hô… tức chết lão tử!
Vào trong lều, Hứa Văn Tổ lập tức ngồi bệt xuống.
Trịnh Phàm cũng ngồi theo.
Lần này, Trịnh Phàm đã không thấy Hứa Văn Tổ tự nhiên náo nhiệt như mọi ngày.
- Nơi này cách Thúy Liễu bảo ngươi gần như thế, tối qua ngươi không thấy động tĩnh sao?
Hứa Văn Tổ bắt đầu hỏi.
Trịnh Phàm cười khổ:
- Toàn bộ các bảo trại, chỉ có Thúy Liễu bảo ta điểm phong hỏa.
Hứa Văn Tổ lập tức nghẹn họng.
Biên cảnh Đại Yến có không ít binh, nhưng hệ thống nơi này cực hỗn loạn, Hứa Văn Tổ hắn cũng rõ ràng.
Thứ nhất, đây là kết quả do Tiêu Đại Hải tiền nhiệm để lại, buông thả các bảo trại. Thứ hai, triều đình bổ nhiệm rất nhiều tổng binh tới, nhiều nhân mã như thế, Tĩnh Nam hầu lại không chịu sắp xếp, mọi người cứ như ruồi không đầu, không ai chủ sự, có thể trật tự mới là chuyện lạ.
- Ai.
Hứa Văn Tổ thở dài, ánh mắt nhìn Trịnh Phàm đã nhu hòa hơn nhiều.
Kỳ thực, Trịnh Phàm cũng rõ, đừng thấy Hứa Văn Tổ lúc ở Hổ Đầu thành nói hiến thành cho Trấn Bắc hầu thế nào, kỳ thực, Hứa Văn Tổ và hắn, không phải người cùng đường.
Hứa Văn Tổ gốc là ngườin yến, giờ Trấn Bắc hầu lại đứng một chỗ cùng Yến Hoàng chuẩn bị xuôi nam, hắn lại ở đây né chiến hòng bảo toàn thực lực, Hứa Văn Tổ nhìn thấy, thực dám trở mặt không nhận người.
Tối qua bố trí chút che mắt, nói trắng ra là biểu diễn cho húa văn tổ xem, Hứa mập hiện tại là chỗ dựa trực tiếp lớn nhất của hắn, lại còn quản lý nhiều vật tư ở Nam Vọng thành như vậy, đương nhiên phải chiếu cố tâm tình.
- Đại nhân, tối qua ta xuất binh đuổi theo chi Càn kỵ kia, nhưng không đuổi được, đối phương nhiều nhân mã, ta sợ bị mai phục.
Lời nói, nửa thật nửa giả.
Hứa Văn Tổ gật gù, ra hiệu đã biết, có điều biểu hiện có chút lạnh nhạt.
Hiển nhiên, Hứa Văn Tổ cũng đoán được gì đó, hơn nữa cố ý biểu lộ tâm tình này cho Trịnh Phàm.
Hắn đang hoài nghi Trịnh Phàm tránh chiến, cho nên dùng phương thức này cảnh cáo Trịnh Phàm.
Hứa Văn Tổ làm quan văn, cũng làm quan võ, bắc địa ăn đủ cát, thủ đoạn trong này, sao có thể không rõ?
Ngươi truy kích không bắt được một ít thi thể kẻ địch trở về, còn nói gì truy kích?
Trịnh Phàm lại cười khổ:
- Đại nhân, mục tiêu của chi Càn kỵ kia, là thuộc hạ.
Hứa Văn Tổ sửng sốt, cũng không kịp nhớ kỹ năng quan trường, quay đầu nhìn Trịnh Phàm:
- Sao ngươi biết?
- Đêm qua, chủ tướng Càn kỵ tới trước Thúy Liễu bảo ta, giơ một cái đầu người, nói hắn đã giết thủ bị Thúy Liễu bảo Trịnh Phàm, còn diệt Thúy Liễu bảo, nói chúng ta rửa sạch đầu chờ hắn tới lấy.
Hứa Văn Tổ: “…”


Trang 147# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất