Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 292: Gió Đông Lên

Chương 292: Gió Đông Lên



Sắc mặt Hứa Văn Tổ nghẹn tới xanh lên, một bộ muốn cười lại phải nhịn cười.
Cười trong lúc này, tương đương với triệt để tán công, nhưng mẹ nó, chuyện này thực sự rất buồn cười, ha ha ha ha!
- Thuộc hạ không nhìn rõ đầu kia là của ai, nhưng nghĩ, hẳn là vị tướng lĩnh Càn kỵ kia nhận nhầm người, cũng đánh nhầm chỗ. Cho nên, lúc đối phương rời đi, thuộc hạ chỉ dám cẩn thận đuổi theo, bởi thuộc hạ hiểu rõ, mục tiêu của đối phương là thuộc hạ, là Thúy Liễu bảo. Thuộc hạ có thể bại, cũng có thể hao binh tổn tướng, nói thật lòng, nếu có thể đem chi Càn kỵ kia lưu lại, coi như liều hết Thúy Liễu bảo, thuộc hạ cũng tuyệt không nhíu mày. Nhưng hai nước giao chiến, đầu phải đánh khí thế. Mấy lần thuộc hạ nhập càn cảnh, đều lấy được chiến công không tệ, dương uy Đại Yến ta, tên của thuộc hạ, đoàn chừng đã lên bài của mấy vị đại tướng Càn quốc kia, bọn họ đều hận không thể giết thuộc hạ. Thuộc hạ có thể bại, nhưng nếu chẳng may Thúy Liễu bảo bị phá, hoặc thuộc hạ bị giết, thực sự bị bọn họ xách đầu đi. Ảnh hưởng lúc đó, so với được mất một tòa bảo trại của thuộc hạ, lớn hơn rất rất nhiều.
- Ai!
Hứa Văn Tổ cúi đầu, cố ép ý cười xuống, đưa tay vỗ vỗ vai Trịnh Phàm:
- Cũng đúng, tối qua, ngươi tuyệt không thể có việc gì, nếu không, lần này Yến quốc ta mất mặt lớn, quạn trọng nhất, nếu để đám Càn kỵ hôm qua cầm đầu ngươi đi, sĩ khí Càn binh sẽ tăng mạnh. Ta đoán chừng, tên tướng lĩnh kia coi Hạnh Hoa trại thành Thúy Liễu bảo, bởi các bảo trại khác đều có quy mô quá nhỏ, cũng chỉ có Hạnh Hoa trại là tương đối mạnh hơn.
Trịnh Phàm có chút cả kinh:
- Vậy cái đầu hôm qua, là Đặng tham tướng?
Hứa Văn Tổ gật gì:
- Tám chín phần là vậy.
Trịnh Phàm thở dài, sắc mặt không chút ý cười trên nỗi đau khổ của người khác, chỉ có đau thương nhàn nhạt.
Tuy rằng có mâu thuẫn, nhưng đều là người Yến, đều là yến quân, là đồng đội, ai…
Diễn, không thể diễn quá mức, quá thì sẽ thành giả, còn may, khả năng diễn kịch của Trịnh Phàm ở thế giới này đã được bồi dưỡng tăng lên rất nhiều, lại thêm Hứa Văn Tổ phối hợp diễn rất nhuần nhuyễn.
Hứa Văn Tổ mím mím môi, thấy biểu hiện của Trịnh Phàm, liền trấn an:
- Không cần nhắc lại những chuyện này, Càn binh đánh tới phía bắc, đánh ai mà không phải là đánh đây, đều là người Yến, không có chuyện đánh đúng đánh sai, tối qua, điều khiến ta hơi sầu muộn, là một tên tham tướng, bốn tên thủ bị đều chết trận, không ai sống sót.
Trịnh Phàm nắm chặt nắm đấm:
- Bọn họ… đều là hảo nhi lang của Đại Yến ta!
- Ừm, đúng rồi, một ngàn năm trăm Man binh kia, chút nữa ngươi theo ta lĩnh, ta đã chuẩn bị giáp trụ chiến mã, sự cấp tòng quyền, lần này mấy tên tổng binh đều có tổn thất binh mã, đặc biệt là vị Dương tổng binh kia, Đặng Tử Lương chính là tham tướng dưới trướng hắn, lần này Hạnh Hoa trại bị toàn diệt, hắn tổn thất lớn nhất. Ta sợ bọn họ lại đánh chủ ý tới Man binh, ngươi lĩnh sớm một chút. Còn chuyện hôm nay, không cần nói ra ngoài, bên Càn quốc nói thế nào thì kệ bọn hắn đi, chúng ta, không nên nói nữa.
- Thuộc hạ rõ.
- Hừm, binh đã cho ngươi, chiến mã quân giới cũng cho ngươi. Ngươi cũng vừa nghe quân lệnh trạng ta mới lập. Ngày mai, ngươi phải ra sức cho ta, giúp ta kiếm lại mặt mũi vừa mất!
- Muôn chết không từ!
- Chết, đừng chết, nhưng ngày mai, tuyệt đối đừng giấu giấu diếm diếm, ta biết, binh của ngươi rất mạnh, nên đánh ra sức cho lão tử. Ngày mai, nếu diễn thành, ta có thể mượn sức năm tên tổng binh rồi.
Lời, chỉ điểm tới đây.
Nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, Hứa Văn Tổ đã nói hết lời.
Ta cho Trịnh Phàm ngươi quân giới binh mã, nhưng ngươi phải lên chém giết cho ta!
Như Tiểu Lục tử giúp Trịnh Phàm, cũng là muốn Trịnh Phàm quật khởi, ngày sau có thể giúp hắn bảo mệnh trong lúc tranh vị.
Trên đời này, trước giờ không có cánh bánh từ trên trời rơi xuống.
Đồng thời, Hứa Văn Tổ còn muốn mượn chuyện này, trói chặt năm vị tổng binh kia trên chiến xa của hắn, chuyện này lại liên quan tới suy tính chính trị.
- Đại nhân yên tâm, Thúy Liễu bảo tuyệt không khiến đại nhân thất vọng!
- Hừm, được rồi, ngươi về chuẩn bị đi, ta cũng phải về dọn dẹp một chút.
Trịnh Phàm nâng Hứa Văn Tổ dậy, Hứa Văn Tổ đừng lên, cầm lấy cổ tay Trịnh Phàm, thâm trường nói:
- Hôm qua, ta đã báo quân công của ngươi lên.
- Đa tạ đại nhân.
- Đừng cảm ơn ta, đây đều là ngươi dùng bản lĩnh kiếm được, ta nghĩ, người trên đời, dù sao cũng phải nắm được một chút gì đó. Tựa như thả diều, thế nào cũng phải có gió mới thả lên được, ngươi có năng lực, lại luôn được các đại nhân vật ở trên thưởng thức, đây là phúc phận của ngươi, nhưng ngươi cũng chớ có lười biếng tự mãn.
Trịnh Phàm khẽ cau mày, đang nghĩ thâm ý trong lời Hứa Văn Tổ.
Hứa Văn Tổ lại vỗ vỗ tay Trịnh Phàm:
- Gió này, đã sắp lên, ngươi phải nắm lấy, nắm chắc lấy…
- Nắm lấy, thì?
Hứa Văn Tổ đưa tay xốc lều vải, khom lưng đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm:
- Lên trời.

- Gió đông này tới rất lớn, nếu không, thực không thổi Hứa Văn Tổ lên được.
Người mù vừa cắn hạt hướng dương, vừa nói.
Rất hiển nhiên, cơn gió đông này không chỉ chuẩn bị cho Trịnh Phàm, mà Hứa Văn Tổ cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Trịnh Phàm nâng chén trà, gật gật đầu.
Hứa Văn Tổ, là người có cảm tính của bản thân, không thiếu ngoan độc, sau khi biết Yến Hoàng cùng Trấn Bắc hầu đứng chung một chỗ, đã hoàn toàn không còn cảm giác xoắn xuýt.
Loại người này, lúc toàn tâm toàn ý làm việc, toàn tâm toàn ý trèo lên, quả thực cực đáng sợ, đây là một tên quan tham có năng lực.
Hắn có thể nhìn xa, sớm dự phán điểm mượn lực thích hợp, từ đó chuẩn bị sẵn sàng.
- Có điều ta vẫn không hiểu, gió đông này là cái gì?
Trịnh Phàm hỏi.
Lương Trình ngồi bên cũng trầm mặc không nói.
- Cái này kỵ thực cũng rất bình thường, chủ thượng, mỗi ngày Hứa Văn Tổ đều quản rất nhiều vật tư, tuy số vật tư này đều là do triều đình thu được từ các môn phiệt, nhưng cũng không phải là bất chấp dùng bừa. Bên trong nhất định có điểm chú trọng, tuy không rõ ràng, nhưng chỉ cần nắm được điểm chú trọng này, liền có thể phán đoán được dự định thực sự của Yến Hoàng. Đây là sự chênh lệch về tin tức, trong tình huống không có tài nguyên tin tức tương đương, Hứa Văn Tổ có thể nhìn ra, chúng ta lại không nhìn được, cũng là chuyện bình thường.
Lương Trình nói:
- Ngươi nói nhiều như vậy, có khác gì không nói không.
- Chỉ an ủi các ngươi một chút thôi, có điều, có một số thứ có thể khẳng định, sắp rồi, thời khắc Yến quốc xuôi nam, sắp bắt đầu rồi.
- Lý do?


Trang 147# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất