Chương 293: Chủ Thượng Chết Rồi?!
Lương Trình hỏi.
- Thứ nhất, Trấn Bắc quân đã càn quét các môn phiệt gần xong, còn việc khắc phục hậu quả, giao cho cấm quân Yến Kinh, hoặc quận binh của Đại hoàng tử là được. Bất luận Trấn Bắc hầu hay Yến Hoàng, đều sẽ không để cây đao đã mài ở hoang mạc cả trăm nam, chỉ đi đồ người của mình, đây chính là sự khinh nhờn với cây đao này.
- Ngươi nói, Trấn Bắc quân sắp xuôi nam?
- Hẳn là trong mấy ngày tới.
- Còn gì nữa không?
Trịnh Phàm hỏi.
- Còn nữa, nếu không đánh trận, chờ mù đông này qua, căn cứ một chút tư liệu trong tay tay, điều tra địa hình từ Thượng Kinh Càn quốc tới Tam Biên. Tam biên Càn quốc là chủ trận kháng Yến của Càn quốc, Tam Biên, cụ thể là Trừ quận, Tây Sơn quận, Bắc Hà quận, mà sau ba quận là Biện Châu quận, Biện Châu quận của Càn quốc cũng như Thiên Thành quận của Yến quốc chúng ta, thủ phủ là Thượng Kinh. Tam Biên quận, địa hình lấy ruộng nước làm chủ, đây là năm xưa để phòng gót sắt Yến quốc xuôi nam, nên cưỡng chế sửa lại. Đồng thời, điểm giao giới của Biện Châu quận cùng Bắc Hà quận, rất nhiều năm trước đã bị Càn quốc dẫn nước sông Càn đổi dòng, liều mạng thi thoảng chịu cảnh nước chìm trăm dặm, cũng làm ra một dòng Biện hà. Những thứ này, kỳ thực đều để phòng ngừa Yến quốc xuôi nam. Giờ đang mùa đông, tất cả đều hóa thành đất đông cứng, ngay cả Biện Hà kia, cũng đã kết băng. Nếu giờ không thừa dịp xuất quân, chờ mùa xuân tới, băng tuyết tan, chuẩn bị của Càn quốc sẽ phát huy tác dụng.
Dừng một chút, người mù nói tiếp:
- Trừ phi, Yến Hoàng còn muốn chờ thêm một năm nữa, nhưng điều này hiển nhiên không thể. Nha, đúng rồi, còn có một cái nữa, chiến sự vừa khai, tuy rằng ta không biết Yến Hoàng cùng bắc nam hai hầu định chuẩn bị kế hoạch thế nào, nhưng giả thiết nếu thuận lợi, Thiết kỵ Đại Yến có thể đạp hết một nửa bắc cương Càn quốc, sẽ làm phế một nửa xuân canh Càn quốc, lúc đó, nhân khẩu Càn quốc nhiều, xuân canh bị phế, Càn quốc thiếu lương thực, như vậy suy yếu tiềm lực chiến tranh Càn quốc. Còn nữa, đừng thấy Càn quốc giàu có, nhưng sinh hoạt của dân thường còn không tốt bằng Yến quốc chúng ta, điểm này, chứng minh rõ ở điểm bách tính Càn quốc lại lén vượt biên tới Yến quốc. Nhưng năm nay, nông dân khởi nghĩa ở Càn quốc dấy lên khắp nơi, chờ khi thiếu lương thực, vậy thì thành “Quan bức dân phản” thực sự rồi.
Trịnh Phàm uống một hớp trà nóng, nói:
- Không sợ Man tử biết võ công, chỉ sợ Man tử có văn hóa.
Man tử ở đây, không phải là Man tộc, mà là danh xưng miệt thị của người Càn với người Yến.
Vốn đã không đánh lại man tử, mà man tử này lại còn muốn chơi tâm cơ với ngươi.
Trịnh Phàm để chén trà trong tay xuống, lại nói:
- Người mù, tất cả các giả thiết của ngươi đều được xây dựng trên tiền đề chiến sự thuận lợi.
- Yến Hoàng có thể đánh hay không, thuộc hạ không biết, bởi nhiều người nếu giỏi chính trị, tâm cơ, thì lại không biết đánh trận, dù sao tinh lực của con người cũng có hạn. Nhưng hai người Trấn Bắc hầu cùng Tĩnh Nam hầu kia, được Yến Hoàng hoàn toàn tín nhiệm, có hai vị hầu gia này lập kế hoạch chiến đấu, thuộc hạ cảm thấy, hiệu quả rất lớn. Việc trên đời, thuật nghiệp có chuyên công, cũng không tính là việc khó. Thuộc hạ thừa nhận, bên Càn quốc, quả thực có một ít tướng tài, nhưng tuyệt đối sẽ không được như Yến quốc.
Trịnh Phàm gật gù, chậm rãi xoay người:
- Lần này ta sẽ không đưa một ngàn năm trăm Man binh mới kia đi, ngươi giúp ta giáo dục tư tưởng.
Người mù gật gù, ra hiệu đã biết.
- Ai, ngày mai nhất định sẽ chết người.
Trịnh Phàm có chút đau lòng.
Hứa Văn Tổ đã nói rõ, ngày mai, Thúy Liễu bảo của hắn phải dốc hết sức.
- Không nỡ miếng thịt, không dụ được sói, chủ thượng, trên đời này cũng không có chuyện lấy không chỗ tốt của ai.
- Ta hiểu, đúng rồi, vẫn chưa có tin tức của Tam Nhi sao?
- Chưa có.
- Để Man kỵ ra ngoài tìm một chút, Tam Nhi cũng không dễ chết như vậy.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
- Tối nay để các huynh đệ vui vẻ một chút đi.
- Thuộc hạ rõ.
Người mù cùng Lương Trình đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều thấy tâm tình Trịnh Phàm không được vui vẻ.
Nhưng, đây là chiến tranh.
- Ta mệt rồi.
- Thuộc hạ xin cáo lui.
- Thuộc hạ xin cáo lui.
Người mù cùng Lương Trình ra ngoài, rất nhanh, Tứ Nương đẩy cửa vào, đồng thời cài lại then trong.
- Chủ thượng, có muốn tắm không?
- Giờ mới mấy giờ a.
Trịnh Phàm cười cười.
- Ngày mai phải đánh trận, chủ thượng nên nghỉ ngơi sớm, dưỡng sức cho ngày mai đây.
- Quá sớm, còn không ngủ được.
- Hừm, ra một lần là có thể ngủ rồi.
- Ha ha.
- Chủ thượng, vậy nô gia đi nấu nước?
- Được rồi, quả thực cũng có chút mệt mỏi, tắm sớm ngủ sớm.
- Chủ thượng, hôm nay muốn màu gì.
- Màu da.
…
- Ô, ngươi có nghe chưa, tên Trịnh Phàm Tướng quân của Yến quốc kia, đã bị thiếu tướng chủ của chúng ta giết.
- Là tên Trịnh Phàm hai lần tấn công Miên Châu thành?
- Đúng là hắn.
- Thực sự đã bị giết?
- Giết, đầu cũng bị thiếu tướng chủ của chúng ta xách về, lần này thiếu tướng chủ của chúng ta suất lĩnh thiết kỵ Đại Càn, trực tiếp giết vào Yến quốc, liên tục phá bốn tòa quân trại, bắt giết Yến cẩu Trịnh Phàm.
- Ách, ghê gớm.
- Ai, ngươi nhìn xem, nhìn xem, trước khi Tây quân chúng ta bắc tiến, biên quân tam biên này bị đám người Yến đè đánh như chó, hiện Tây quân chúng ta tới, không phải lập tức đánh ngược trở lại sao. Con mẹ nó, cái gì mà Yến kỵ giáp thiên hạ, ta thấy, cũng chỉ đến thế thôi.
- Đúng, đúng.
Hai tên quân hậu cần vừa rửa rau vừa nói chuyện, không biết dưới giếng, đang có một đôi tai nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Cái gì, chủ thượng chết rồi?
Tiết Tam lập tức kinh hãi!
Sau đó bản năng sờ thân thể, a, không biết mất.
Hơn nữa, có vẻ cũng không bị nổ chết!
Ồ, ha ha ha ha ha ha!
Hóa ra chủ thượng chết, hắn cũng không chết!
Kinh, hỉ.
Tiết Tam lại yên lặng cảm thụ, phát hiện thực lực của bản thân không có bất cứ biến hóa.
Phi, lời tên Phiền Lực cộc lốc kia quả không thể tin tưởng.
Chủ thượng chết, hạn chế trên người bọn hắn cũng không biến mất.
Một hồi chập chờn, Tiết Tam lại trầm mặc.
Ai, chủ thượng chết, lòng hắn, bỗng có ưu thương nhàn nhạt.
Đồng thời, nhìn cái đầu Phúc Vương được bọc muối gói lại trong lòng, bỗng cảm thấy, đối phương đã không còn khả ái.
Chủ thượng của hắn, cũng bị người ta cắt đầu.
Tiết Tam đột nhiên cảm thấy nhân sinh có chút mê man, một phần, hắn muốn tự do, đây là việc mà hắn vẫn luôn mơ ước, nhưng cùng với đó, lại là trống vắng.
Hắn, tựa như chưa từng nghĩ qua, sau khi tự do, muốn đi làm gì?
Chủ thượng chết, như vậy chẳng phải đám người mù, Tứ Nương cũng sẽ rời đi?
Cảm giác cô quạnh xộc thẳng lên đầu.
Tiết Tam quyết định không chờ nữa, kỳ thực, những ngày gần đây hắn đã thử đi ra ngoài, những tòa Miên Châu thành này hẳn là có đại nhân vật tới ở, mà bộ hạ của vị đại nhân vật kia cũng trấn giữ tòa thành này chật như nêm.
Tiết Tam mấy lần thử ra ngoài, rồi lại không thể không lui vể trong giếng.
Hắn là một tên thích khách, đảm bảo ổn thỏa mới xuất kích là bản năng của hắn.
Nhưng sau khi biết Trịnh Phàm chết, Tiết Tam bỗng khó tránh khỏi tự giận mình.
Trang 148# 1