Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 294: Người Đi Nhà Trống

Chương 294: Người Đi Nhà Trống



Chờ hai tên quân hậu cần ở ngoài rửa sạch rau rời đi, Tiết Tam lần nữa rời miệng giếng.
Trong tay, còn cầm đầu Phúc Vương.
Nếu chủ thượng đã chết, theo lý, cái đầu này đã không còn ý nghĩa.
Nhưng hết cách, mấy ngày nay ở dưới miệng giếng, Tiết Tam chỉ có thể nói chuyện phiếm với đầu Phúc Vương, lúc này, Phúc Vương không chỉ là một cái thủ cấp, mà còn là búp bê làm bạn với hắn hồi lâu.
Cái nhà này, đã thành nhà bếp của quân đội Càn quốc, cho nên, sau khi ăn hết thịt khô, Tiết Tam cũng không thiếu ăn, nhưng sau khi có cái bếp này, phòng ngự bên ngoài đã trở nên nghiêm ngặt, đặc biệt là phía tường thành, đừng nói hắn, dù là chim cũng khó bay qua.
“Ùng ục ùng ục ùng ục…”
Tiếng bánh xe lăn từ bên kia vách tường truyền tới.
Tiết Tam lập tức dò theo vách tường, thò đầu ra, phát hiện một chiếc xe chở phân.
Tây quân điều quân nghiêm ngặt, cái nghiêm ngặt này được thể hiện cả trong ăn ngủ nghỉ vệ sinh, phàm là nơi cần đóng quân trong thời gian dài, các tướng lĩnh đều sẽ quản vấn đề vệ sinh cực nghiêm, đây chính là kinh nghiệm tổng kết từ bao năm chiến tranh để lại, bởi nhiều lúc, thứ đánh bại một quân đội mạnh, không phải quân địch mạnh hơn, mà là ôn dịch, bệnh truyền nhiễm.
Cạnh xe phân có mấy tên phụ binh tạp dịch tới nhà sát vách thu vại nước, xe phân ngừng ở đó.
Tiết Tam thở dài, nhanh chóng cởi kim ti nhuyễn giáp trong người ra, cuốn chặt lấy đầu Phúc Vương, sau đó…

Sáng sớm, Trịnh Phàm suất lĩnh một ngàn kỵ binh mở cửa Thúy Liễu bảo, bởi muốn động viên cùng giáo dục một ngàn năm trăm Man binh mới, cho nên lần này, hắn để Man binh vốn có của Thúy Liễu bảo ở lại hỗ trợ.
Một ngàn kỵ theo hắn, đa số là hình đồ binh, trên mặt bọn họ đều mang theo một nụ cười, bởi hôm qua, công văn đánh giá thành tích từ Nam Vọng thành đã tới. Người đưa tin đã lên đường, các tộc nhân, rất nhanh sẽ nhờ quân công của bọn hắn mà thu được tự do.
Bọn họ từng là tử đệ môn phiệt cao cao tại thượng, lại bị đá khỏi lăng tiêu, cũng may, bọn họ còn có thể làm lại từ đầu.
Có điều, tâm tình của Trịnh Phàm cũng không quá tốt, bởi hắn rõ, lần này, tinh nhuệ của Hứa Văn Tổ, cùng với ngũ đại tổng binh kia, lần này sẽ đi biên cảnh, triển khai một hồi đại chiến chưa từng có.
Mà hắn, thân là dòng chính của Hứa Văn Tổ, nhất định phải làm gương, làm gương?
Chính là xung trận đầu tiên, là người lên thành đầu tiên, người xuất lực lớn nhất, người tổn thất nhiều nhất!
Đối với người khác, Trịnh Phàm có thể không chút do dự mà quyết đoán hiểm ác, nhưng đối với binh dưới trướng, Trịnh thủ bị vẫn rất bao che.
Đúng như người mù nói, đánh trận, sao có thể không có người chết.
Đội ngũ tới đúng giờ ước định, lục đại tổng binh đã tụ lại gần vạn kỵ!
Đây đương nhiên không phải móc sạch nội lực, bởi ở nhà cũng cần để lại người phòng thủ.
Nhưng lần này, người xuất trận tuyệt đối là tinh nhuệ của mỗi tổng binh.
Dù là vậy, kỵ binh Thúy Liễu bảo đứng giữa vạn kỵ, vẫn là đội hình đẹp nhất.
Bất luận là chiến mã hay giáp trụ quân giới, đều có thể nói là xa hoa.
Bọn họ cũng không rõ, những thứ này không phải tới từ cửa sau Hứa Văn Tổ, mà là từ Lục Hoàng tử ném vào, cho nên, không ít người nhìn kỵ binh Thúy Liễu bảo với ánh mắt đố kỵ nồng đậm.
Không bị người đồ kỵ không phải người hơn người, Trịnh Phàm đã sớm quen với điểm này, hắn cũng không có hứng thú chào hỏi làm quen gì với đám người này cả.
Trịnh thủ bị đang không vui, chỉ yên lặng mặc giáp trụ ngồi trên lưng ngựa.
Cảnh này cũng khiến một ngàn thiết kỵ Thúy Liễu bảo cũng đều làm theo, thẳng tắp trên lưng ngựa, không có bất cứ ai nghiêng phải nghiêng trái.
Điều này không khỏi khiến đám binh của lục đại tổng binh có chút không thích ứng, phàm là quân nhân, đều khó tránh khỏi sẽ ganh đua.
Đang yên đang lành bị người ta đè xuống, ai chịu được?
Mà coi như bọn họ chịu được, chờ lão đại cùng các lão đại khác đi ra nhìn thấy cảnh tương phản như thế, có vị lão đại nào có thể chịu được?
Cho nên từng tên giáo úy bắt đầu răn dạy quân tốt dưới trướng, để mọi người đều lấy lại tinh thần.
Trịnh Phàm cũng không để ý tình cảnh oán giận bốn phía, chỉ yên lặng nhìn về phía trước.
- Chủ thượng, đã nhận được tin, Tam Nguyệt bảo đã phái người ra hết, hẳn là đã đi tra xét tình huống rồi.
Trịnh Phàm gật gật đầu, nói với Lương Trình:
- Hẳn là đã dự định đánh bảo trại rồi.
Tam Nguyệt bảo cũng như Thúy Liễu bảo của Trịnh Phàm, là bảo trại thuộc phạm vi quản lý của Hứa Văn Tổ, hiển nhiên, thủ bị của Tam Nguyệt bảo phụng lệnh Hứa Văn Tổ, đi trước tra xét chiến trường.
Mấy tháng nay, các đầu lĩnh quân dọc biên Ngân Lãng quận dưới lệnh của Tĩnh Nam hầu, đã không ít lần đập nhau với bảo trại của Càn quốc, thường thường hạ được một bảo trại, bản thân cũng phải gãy mất mấy cái răng.
Nhưng bởi chưa từng có hợp tác quy mô lớn, cho nên chưa thực sự mở cục diện.
Rất hiển nhiên, Hứa Văn Tổ định tập hợp binh lực, dưới sự chủ trì của hắn, mở ra một đường trên hệ thống bảo trại của Càn quốc.
Tiểu bảo không nói, lúc tấn công chỉ cần áp chế, xung trận, bên trong chỉ có vài chục tên Càn binh, tổn hại chút thủ hạ là có thể bắt được.
Nhưng đại bảo, bên trong có mấy trăm, thậm chí hơn ngàn thủ tốt, muốn gặm, lại không được giữ lại.
Vừa nghĩ tới kỵ binh của hắn sẽ phải dẫn đầu công thành, Trịnh thủ bị lại có chút hận tới nghiến răng.
Nhưng người ta chức quyền lớn hơn ngươi, ngươi cũng không thể chống.
Hôm qua, biểu diễn của hắn trước mặt Hứa Văn Tổ, hắn đã qua được ải, cũng đã có tin truyền tới, mấy ngày nữa, chức tham tướng của hắn sẽ tới.
Nhưng quan chức chỉ là hư, ở Đại Yến, quan trọng nhất vẫn là binh mã.
Nếu hình đồ binh bị mài sạch, như vậy hắn phải dựa vào Man binh thuộc hạ đi giành chính quyền rồi.
Điều này đối với việc sau này phát triển thế lực sẽ tạo thành hạn chế rất lớn, tố chất quân hình đồ cao, không chỉ thể hiện riêng trên chiến trường.
Hứa Văn Tổ cũng không mặc giáp, chỉ mặc một thân quan bào, eo giắt kiếm, sau người có năm tên tổng binh khoác giáp trụ, bước bước sinh phong.
Sau khi ra ngoài, yến quân bốn phía hô to:
- Tham kiến đại nhân!
Vũ khí trên người, không cần quỳ xuống.
Nhưng dưới tiền đề tự phát không tổ chức, một ngàn kỵ Thúy Liễu bảo chỉnh tề nhất, khiến người cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Đây là tiêu chuẩn quan quân Thúy Liễu bảo, bề ngoài nói quân luật thống nhất, mới thực là diện mạo của quân đội thép, nhưng thực tế, vẫn là chủ soái có thể lên mặt.
Ánh mắt Hứa Văn Tổ nhìn tới Trịnh Phàm cùng một ngàn kỵ binh phía sau, hiển nhiên, hắn rất hài lòng với thái độ của Trịnh Phàm.
Trận chiến hôm nay, không chỉ là lấy lại mặt mũi của việc hôm trước, mà quan trọng nhất, còn là đặt vững địa vị của Hứa Văn Tổ ở Ngân Lãng quận này!
Nhìn Hứa Văn Tổ đầy hứng thú, Trịnh Phàm không khỏi có chút chán ngán.
Cũng đúng, trước đó người ta đi cửa sau cho ngươi, ngươi gọi người ta là Hứa mập mạp.
Giờ người ta muốn người của ngươi đi chết, người ta liền biến thành Hứa lợn béo rồi.
Người, đều lật mặt nhanh như vậy.
Điều khiến Trịnh Phàm không hài lòng nhất, chính là nếu đã quyết gặm mấy cái bảo trại này, sao không sớm chuẩn bị từ trước?
Nếu để Trịnh Phàm tới tổ chức việc này, hắn tình nguyện dùng nửa tháng để chuẩn bị thang mây, máy bắn đá, như vậy có thể bớt tổn thất đi nhiều.
Nhưng hiển nhiên, quan liêu, dù có yêu nước thì vẫn cứ là quan liêu, suy nghĩ của mỗi người không giống nhau.
Hứa lợn béo rút bội kiếm, nâng hướng không trung:
- Chư tướng sĩ, báo thù cùng khai cương, bắt đầu từ hôm nay!
Năm tên tổng binh sau lưng cũng chỉnh tề rút đao, tiếp đó, toàn thể quân sĩ rút đao, hô to:
“Hổ!”
“Hổ!”
“Hổ!”
Đúng lúc này, một đám kỵ binh từ ngoài trở về, đầu lĩnh chính là tên thủ bị Tam Nguyệt bảo.
Hứa Văn Tổ nở nụ cười ôn hòa, đợi Thủ bị Tam Nguyệt bảo dừng lại xuống ngựa, chủ động tiến lên nâng tay:
- Phương Đạo, khổ cực ngươi rồi.
Sắc mặt Cừu Phương Đạo thủ bị Tam Nguyệt thành có chút ngượng, Hứa Văn Tổ thấy thế, hỏi:
- Kết quả tra xét thế nào rồi?
Ba vị trí mà Hứa Văn Tổ chọn, tối qua đã để Cửu Phương Đạo suất quân ra ngoài tra xét, bởi Tam Nguyệt bảo là dòng chính của hắn, đồng thời, vị trí Tam Nguyệt bảo cũng ở cực nam Ngân Lãng quận.
Cừu Phương Đạo hồi đáp:
- Bẩm đại nhân, tình huống… có biến.
Hứa Văn Tổ sửng sốt, thệ sư đại hội đã khai, tâm tình mọi người đã lên sẵn, ngươi lại nói là tình huống có biến?
- Có biến gì? Là Tây quân của Càn quốc tới?
- Không phải, không phải, bẩm đại nhân.
Cừu Phương Đạo cắn răng, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, Càn quốc bỏ bảo trại, lui ba mươi dặm, trước mắt, tất cả bảo trại to nhỏ dọc biên, đều đã dời đi!
Hứa Văn Tổ: “…”


Trang 148# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất