Chương 295: Quốc Vận
- Ha ha, ngươi không nhìn thấy sắc mặt Hứa Văn Tổ lúc đó.
Trịnh Phàm nắm hạt hướng dương trong tay người mù, vừa cắn vừa lảm nhảm
Người mù Bắc cười cợt, nói:
- Cũng dễ hiểu thôi, màn dạo đầu đã xong, kết quả phát hiện đối tác lại tiểu đứng.
- Người mù, ta phát hiện, sau lần hôn mê này, phong cách của ngươi có chút thay đổi a.
A Minh ở bên trêu ghẹo.
- Ai, đáng tiếc thế giới này là thế giới cổ đại, nếu không ta sẽ đặt đầu A cho tên nick chat của ngươi.
Phiền Lực nghe vậy, xoa xoa đầu hỏi:
- Có ý gì?
Tứ Nương trừng mắt nhìn người mù, nói với Phiền Lực:
- Trẻ con, người lớn nói chuyện chớ xen mồm.
- Ồ.
Phiền Lực tiếp tục ngồi xổm bên bậc cửa, tiếp tục nghe mọi người nói chuyện.
Từ lần dạ đàm trong lương đình, Phiền Lực trực tiếp nói “Nếu không chúng ta chém chủ thượng”, mọi người đều ăn ý bài trừ tên cộc lốc này ra ngoài.
Không cần đánh, nói chính xác là không cần đi đầu, mọi người đều rất vui vẻ, cho nên lúc nói chuyện, không khí cũng rất sinh động.
Trở lại chuyện chính, người mù Bắc nói:
- Càn quốc muốn chơi trò vườn không nhà trống.
Trực tiếp bỏ bạo trại, có thể nói là phương thức cực tiêu hao, lại tựa như thu lại quả đấm, nhưng lại càng thêm khó đối phó.
Bảo trại, vốn là phòng bị các kỵ binh Yến quốc xuôi nam theo tốp nhỏ, sự thực cũng xác thực như vậy, từ sau thất bại trăm năm trước của Càn quốc, hai bên vẫn thường xuyên có ma sát nhỏ, sau đó Càn quốc bắt đầu xây công sự, từ từ, thành công ngăn cản các tiểu đội Yến quốc xuôi nam.
Sau đó, Vương đình Man tộc suy yếu, dẫn tới con đường tơ lụa đông tây hưng khởi, mọi người cũng bắt đầu bận rộn kiếm tiền, biên cảnh hai nước có thể nói là thị trường trung chuyển cỡ lớn.
Chỉ có điều, trước mắt, Yến quốc đã muốn xuôi nam, cho nên, hệ thống bảo trại của Càn quốc, kỳ thực đã không còn phát huy tác dụng chân chính.
Bởi vì không đã không cần người báo động trước nữa, mà cũng khó thể tạo được tác dụng ngăn chặn gì.
Lần đầu Trịnh Phàm dẫn bốn trăm kỵ binh xuôi nam, trước nhỏ một cái bảo trại, sau đó cẩn thận từng li từng tí đi vào.
Nhưng lần thứ hai, hơn một ngàn kỵ binh đi qua, nhổ một cái bảo trại cũng chỉ là chuyện tiện tay, chẳng khác nào làm nóng người, lúc trở về, cũng thoải mái mà về.
Ngươi đốt khói thì kệ ngươi đốt khỏi, dù sao cũng không đuổi kịp ta, hơn nữa, Càn binh trong bảo trại cũng không dám xuất kích ngăn cản.
Cho nên, sau việc này, Càn quốc đã quyết không tiêu hao vào hệ thống bảo trại nữa, đồng thời, còn có thể tụ binh lực.
Chỉ có điều, Càn quốc lấy sĩ phu trị thiên hạ, sĩ phu lại thích nói mồm nhất, cho nên triều đình Càn quốc có thể có quyết định này, tất phải là các tướng công đều cự lực bài chúng nghị mà làm.
Trịnh Phàm nói:
- Cứ như vậy, quân đội Đại Yến không còn đối mặt với bảo trại lớn nhỏ nừa, mà là trực tiếp đối mặt tam trấn. Lương trấn, Ngụy trấn, Trần trấn, đại yếu tắc của tam biên, bên trong đều là tinh nhuệ tam biên Càn quốc, đây là đạo phòng ngự thứ nhất của Càn quốc.
Đạo phòng ngự thứ hai, lấy Tây quân làm chủ thể, bố trí tại Miên Châu thành, mười lăm vạn Tây quân cùng bốn vạn Thổ binh.
Miên Châu thành cũng không quá lớn, nhưng Tây quân am hiểu nhất là thổ mộc công sự phòng ngự, dựa vào Miên Châu thành, tạo một đạo phòng tuyến cực kiên cố.
Đạo phong ngự thứ ba, chính là mười vạn cấm quân cùng năm vạn Tổ gia quân cùng với mười vạn quận binh như Yến quốc, cấu trúc tại giao giới Trừ quận cùng tam biên phía bắc.
Đạo phòng ngự này dựa vào mấy tòa thành trì của Trừ quân, lại thêm nếu cần có thể điều thêm quân từ hai đạo phòng tuyến phía trước bổ sung.
A Minh có chút ngoài ý muốn nhìn chủ thượng của hắn, vốn, những việc này đều là do người mù phụ trách, nhưng xem ra, chủ thượng của hắn cũng không hoàn toàn nhàn rỗi.
- Ba phòng tuyến, gộp lại gần bảy mươi vạn đại quân, hơn nữa lần này Yến quốc thế tới hung hăng, chủ động khai chiến, một số chuyện, hẳn không thể che giấu được nổi nữa rồi.
Người mù Bắc lấy ra một phong thư từ trong tay áo, nói:
- Hiện cơ sở ngầm của Lục Hoàng tử muốn truyền tin có giá trị tới càng lúc càng khó, nhưng điều này, cũng không tệ.
Điều này có nghĩa là, đối mặt với áp lực Yến quốc, tam biên nát không thể tả, lại thêm cấm quân lên phía bắc, dẫn tới chuyện trước kia bị vạch trần.
Càn Hoàng rất phẫn nộ, liên tục khai trừ ba vị trong Xu Mật viện, càng có một vị tướng công được cởi giáp về vườn.
Đồng thời, triều đình Càn quốc phái chín lộ khâm sai, đi tới chư quận mộ binh, những nơi khác chưa biết, nhưng chỉ Bắc Hà quận, đã một tập được hai vạn người. Càn Hoàng, cũng là người có thủ đoạn.
- Trên đời này, sao có Hoàng đế kém cỏi.
Trịnh Phàm nói.
A Minh lại nói:
- Ý chính là, nếu tiếp tục giằng co, Càn quốc sẽ vì áp lực của Yến quốc mà tiến hành tự cải cách?
- Bắt đầu rồi.
Người mù Bắc cải chỉnh:
- Tam biên cùng cấm quân Thượng kinh vốn trên danh sách là có tám mươi vạn quân, theo truyền thống, dù có chút ăn bớt, nhưng hẳn vẫn phải có bảy mươi vạn quân.
Phải biết, vấn đề tham nhũng ở Càn quốc vốn rất nghiêm trọng, quân phí phân phát thế nào, ăn bớt thế nào, sớm đã được chia thành phần rồi.
Nếu là trước kia, dù là Càn Hoàng biết vấn đề này, cũng không dám làm gì, Càn quốc không có Lý Lương Đình với Điền Vô Kính.
Nhưng hiện tại, quốc chiến ngay trước mặt, Càn Hoàng lại có thể duối tay, nếu giờ cho Càn quốc đủ thời gian luyện binh, đừng nói Đại Yến xuôi nam…
- Suy ngược lại cũng không có khả năng lắm.
Trịnh Phàm nói.
- Nói không chừng.
Người mù Bắc lắc đầu một cái:
- Cái này cần xem quốc vận, trời mới biết trong quân đội Càn quốc có tướng tinh tương lai nào không.
Lúc trước Yến quốc cũng từng gần như diệt quốc, kết quả là Trấn Bắc hầu đời đầu đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ đánh tan năm mươi vạn đại quân Càn quốc.
Đây, chính là quốc vận.
Đương nhiên, quốc vận kiểu đó không phải lúc nào cũng xuất hiện, trong đó phải bao hàm đủ các điều kiện đặc thù, thậm chí nếu để Trấn Bắc hầu năm đó làm lại một lần nữa, cũng chưa chắc có thể lặp lại thắng lợi huy hoàng đó.
- Có thể, cấp độ của chúng ta còn chưa đủ cao, ta không tin, ngay cả chúng ta cũng có thể nhìn ra vấn đề, mà ba người kia lại không nhìn thấy.
Trang 149# 1