Chương 296: Phân Gia
- Chủ thượng, lời ngài nói giống như tiểu dân nhìn Hoàng đế luôn là Hoàng đế tốt, người xấu chỉ có các đại thần vậy.
- Lời này không sai.
Trịnh Phàm cười cười, nói với người mù:
- Từ cổ chí kim, bất kể Hoàng đế ngu ngốc tới mức nào, cũng không có tên nào tự cố ý đạp đổ thiên hạ của bản thân!
- Xem đi, giờ chúng ta cũng chỉ có thể nhìn thôi.
Người mù Bắc đưa tay xoa xoa thái dương, nói:
- Ta đã để đội buôn của Lục Hoàng tử đi hỗ trợ tìm hiểu tình huống, phát hiện Đại Yến ta cũng không chế tạo nhiều dụng cụ công thành, cũng không thấy thu thập vật tư trên quy mô lớn.
Có lẽ, đúng như chủ thượng ngày nói, ba người ở trên kia, kỳ thực đã sớm có mưu tính, nếu không không đến nỗi để Trấn Bắc quân san bằng môn phiệt, còn Tĩnh Nam hầu lại hạ lệnh để các nhóm quân xuôi nam quấy rối, như vậy không phải là đánh rắn động cỏ sao.
Nói xong, người mù nhìn Lương Trình:
- A Trình, ngươi nói xem.
Sau khi từ nơi tụ quân trở lại, Lương Trình chưa nói thêm lời nào.
Thấy người mù điểm danh lên tiếng, Lương Trình chỉ có thể mở miệng:
- Kỵ binh, công thành là lãng phí.
A Minh lắc đầu một cái:
- Đừng phí lời.
Lương Trình gật gù, nói:
- Không nhất định.
…
Miên Châu thành, từng bị Trịnh thủ bị tới thăm hai lần, chỉ có điều, trong thời gian ngắn, sẽ không có lần thứ ba.
Từ Miên Châu thành kéo ra bốn hướng, từng tòa đại doanh vụt lên từ mặt đất, mỗi ngày đều có sĩ tốt Tây quân ở đó thao luyện.
Coi như lần này Thúy Liễu bảo xuất toàn lực, Trịnh thủ bị đem hết thảy của cải mang tới, đối mặt với công sự bực này, chết sạch cũng chưa chắc có thể sờ tới một bên tường Miên Châu thành.
Gió đông như dao cắt vào thịt.
Chung Văn Đạo đứng trên tường thành, bên người chính là tiểu nhi tử Chung Thiên Lãng.
Việc thiếu tướng chủ Tây quân bôn tập mấy trăm dặm, phá địch trại, chém đầu Trịnh Phàm đã sớm tuyên dương ra, thực sự cổ vũ sĩ khí.
Từ cổ chí kim, tướng lãnh ưu tú thực sự đều hiểu rõ, dù là chơi phòng ngự chiến, cũng không có lý hoàn toàn bị động co tay chịu đòn.
Việc chính là phòng ngự, nhưng vì khơi gợi sĩ khí, hầu như đều phải có chút ưu thế cục bộ.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Chung Văn Đạo đồng ý đem kỵ binh quý báu của Tây quân cho tiêu nhi tử đi “Hồ đồ”.
Lúc này, hai cha con đều đứng trong gió rét, Chung Thiên Lãng có chút lo lắng cho thân thể của Chung Văn Đạo, nhưng hắn lại rõ, nếu giờ hắn khuyên cha hắn gió lớn nên về nghỉ, lại sẽ khiến Chung Văn Đạo không vui.
- Ngươi có thể có nhận thứ như vậy, vi phụ rất vui lòng.
- Trước kia đúng là con đã không biết trời cao đất rộng.
- Trận đấu này, không dễ đánh, người Yến, không phải Bắc Khương, cũng không phải thổ ty trong núi ở tây nam.
- Con biết.
- Thu lại ngạo mạn, để lại nhuệ khí.
- Đa tạ phụ thân giáo huấn.
- Tây quân sau này, nhất định sẽ giao tới tay ngươi, kỳ thực, từ khi thu được ý chỉ điều binh của triều đình, vi phụ chưa từng do dự.
Nói xong, ánh mắt Chung Văn Đạo đảo qua bốn phía, nói:
- Ở phương bắc này, thứ đáng sợ nhất, không phải khí trời, mà là bình nguyên bằng phẳng.
- Phụ thân, kỵ binh của người Yến có lợi hại tới đâu, cũng không thể xung phá quân trại Tây quân chúng ta.
Chung Văn Đạo liếc nhìn con trai của mình, không nói, nhưng giữa lông mày lại hiện vẻ bi thương.
Chung Thiên Lãng lại nói:
- Phụ thân, nếu muốn bắc phạt, Đại Càn chúng ta nhất định phải bồi dưỡng kỵ binh.
- Bắc phạt?
- Đúng, bắc phạt, con tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày, Đại Càn ta sẽ bắc phạt Yến man!
Chung Văn Đạo nghe lời này, khóe miệng khẽ nở một vệt ý cười, hắn không muốn nói tới độ khó của bắc phạt, cũng không muốn giải thích hai chữ “Bắc phạt” này là từ cấm kỵ thế nào trên triều đình, người trẻ tuổi mà, khát vọng là bình thường.
Năm đó, lão cũng như vậy.
Chung Văn Đạo không khỏi nghĩ tới năm đó lão cùng đám phụ thân Mạnh Củng đứng bên Thứ Diện tướng công, khi đó, kỳ thực bọn họ đã tính tới chuyện bắc phạt rồi.
Tây quân một phần là kiềm chế Bắc Khương, nhưng năm đó lại không triệt để diệt Bắc Khương, chính là để mượn Bắc Khương rèn luyện kỵ binh Càn quốc.
Có điều, phồn hoa tiêu tan, khí phách sa sút, năm tháng hao mòn nhiệt huyết.
Thậm chí, giờ nghĩ cũng không muốn nghĩ thêm.
Đúng lúc này, một đội đồn kỵ về doanh, chạy thẳng tới quân trại, sau đó trực tiếp qua cửa nam vào Miên Châu thành, cũng chính là chỗ phụ tử Chung Văn Đạo đang đứng.
Quân báo vào thẳng thành, hiển nhiên đã đạt tới cấp bậc nhất định, quân báo bình thường sẽ đưa tin ở ngoài, phân tích tổng hợp xong mới trình lên.
Chung Thiên Lãng chủ động tiếp quân báo, lập tức, Chung Thiên Lãng bước trở lại, mặt mang theo nụ cười kích động:
- Phụ thân, nhị thúc cùng Tây Sơn doanh lên phía bắc rồi.
Tây Sơn, là trận địa trực tiếp giữa Càn quốc và Bắc Khương, nơi có có một phần Tây quân, do Chung Văn Miễn, đệ đệ của Chung Văn Đạo phụ trách.
Tây quân là tập đoàn quân sự khổng lồ, tuy rằng địa vị Chung gia giữa Tây quân rất cao, nhưng cũng không chưởng khống tuyệt đối được như Trấn Bắc hầu với Trấn Bắc quân, nó càng giống như là thời thế đặc biệt tạo thành một tập đoàn quân sự… quái thai.
Mà Chung Văn Đạo, Chung Văn Miễn là hai vi chủ sự chính của Chung gia, lại là biểu tượng của Tây quân, được người đời gọi là Chung tướng công cùng tiểu Chung tướng công.
Chung Thiên Lãng rất hưng phấn, vì mặc dù binh lực Tây Sơn doanh không nhiều, chỉ có ba mươi ngàn, nhưng trong Tây Sơn doanh nhiều ngựa tốt, kỵ binh mạnh.
Có thể nói, toàn bộ Đại Càn, kỵ binh tinh nhuệ nhất chính là Tây Sơn doanh.
Theo Chung Thiên Lãng, nhị thúc của hắn đến, ngày sau hắn càng có thể thong dong, so với bộ chiến nặng nề, hắng càng thích kỵ chiến tới lui như gió hơn.
Nhưng, sắc mặt Chung Văn Đạo không lộ chút vẻ vui mừng, lại xiết chặt tay, nắm chặt gạch đá trên ụ tường, móng tay vẽ ra từng đạo vết ngân rõ ràng trên đá.
- Phụ thân?
Chung Thiên Lãng có chút sợ.
Con trai, thường sợ cha mình tức giận.
Trang 149# 2