Chương 297: Làm Nền
- Ha ha… ha ha ha… ha ha ha…
Chung Văn Đạo nở nụ cười:
- Trước khi xuất phát, vi phụ vẫn dặn thúc thúc ngươi, Tây quân, phái mười lăm vạn binh lên phía bắc đã là đủ, phải để lại cho Tây quân một phần vốn ở nhà! Thúc thúc ngươi cũng đáp ứng trước mặt ta, nhưng hiện tại…
- Phụ thân, đại nghiệp chống Yến, Chung gia chúng ta không thể… không thể…
Chung Văn Đạo bỗng trừng mắt nhìn con trai, ánh mắt này trực tiếp dọa cho Chung Thiên Lãng trầm xuống.
- Có phải ngươi muốn nói với vi phụ, phải lấy đại cục làm trọng, nên vì nước mà cân nhắc, nên vì bách tính Đại Càn, không nên lo một nhà được mất?
- Không, nhi tử không dám, nhi tử không dám.
- Ý ngươi, chính là như vậy!
Chung Văn Đạo cắn răng, tóc bạc bay trong gió.
- Tây Sơn điều quân đã tới trước mặt, vi phụ vẫn không nhận được tin tức, chưa từng thấy phê văn của triều đình, ngươi biết vì sao chứ?
- Nhi tử…
- Đây là do triều đình phái khâm sai, trực tiếp tới nói với thúc thúc ngươi! Thúc thúc ngươi. Phụng chỉ bắc tiến, ha ha ha, ha ha…
- Phụ thân…
- Vi phụ đã già, sớm nên ngồi tắm nắng trông cháu, nhưng vì Đại Càn mà còn phải khoác chiến bào, suất lĩnh Tây quân lên phía bắc. Triều đình, triều đình đáp lại thế nào? Hắn đang bận chia rẽ Tây quân chúng ta!
Chung Thiên Lãng trầm mặc.
Triều đình vẫn luôn muốn giải quyết vấn đề phiên trấn Tây quân, đây là sự thực mà ai cũng biết, lần này triều đình thừa dịp cha hắn không ở đó, xúi giục thúc thúc hắn bắc tiến, hành động này, kỳ thực đã chia rẽ Tây quân.
Đại doanh Tây Sơn, sẽ không còn thuộc Tây quân, trở thành cá thể độc lập ở ngoài.
- Phụ thân, nhi tử có một câu, dù phụ thân có trách phạt, nhi tử cũng phải nói.
- Ngươi nói, vi phụ cho ngươi nói!
Chung Thiên Lãng hít sâu một hơi:
- Phụ thân, Tây quân chúng ta, đúng là quá to lớn rồi.
Chiến trường tây nam thuộc phạm vi của Tây quân, Bắc Khương cũng thuộc phạm vi của Tây quân, thậm chí một vài chỗ phản loạn, triều đình cũng phải điều Tây quân đi giải quyết.
- Lớn?
Chung Văn Đạo bỗng cười:
- Ngươi mới bao lớn, năm đó lúc Tây quân bình định Thổ ty, mới đúng là lớn.
Con a, vi phụ biết ngươi muốn nói gì, vi phụ cũng biết ý của ngươi, nhưng có một số việc, ngươi không trải qua, ngươi sẽ không hiểu.
Giờ là thời chiến, người Yến có thể xuôi nam bất cứ lúc nào, cho nên các tướng công ở triều mới dễ nói như vậy.
Nhưng một khi đánh trận xong, một khi đánh trận xong.
Văn võ, sẽ tự nhiên bắt đầu chia phe.
Chung Thiên Lãng còn muốn nói thêm, Chung Văn Đạo đã đưa tay ngăn lại:
- Ngươi thực cho rằng, vi phụ giận thúc thúc ngươi tự lập môn hộ?
- Cái anỳ…
- Ngươi thực sự cho rằng, lần này vi phụ không điều Tây Sơn doanh lên phía bắc là để lưu cho Chung gia ta một đường lui? Vì để Chung gia ta có thể sống yên ổn?
- Phụ thân…
Chung Thiên Lãng chợt phát hiện, phụ thân của hắn, tựa như đã mất rất nhiều tinh khí thần, thần sắc như già đi chục tuổi.
- Ha ha… ha ha ha… ha ha ha ha…
Chung Văn Đạo lại cười:
- Lúc trước, vị kia từng đánh giá các tướng công: Mỗi người đều tự cho rằng đọc mấy quyển binh thư, liền cảm thấy bản thân là binh tiên chuyển thế.
…
Ngày này, Hứa Văn Tổ triệu tập gần vạn kỵ lại không thể không giải tán hồi doanh.
Ngày này, ba vạn kỵ binh Tây Sơn doanh tới Tam Biên.
Ngày này, Trịnh Phàm không chọn màu.
Ngày này, một vị kiếm khách chán nản cùng một lão giả cầm cờ bói tới ngoài Yến Kinh, có vẻ lão gia tử bị cảm mạo, hắt hơi một cái:
- Hắt xì!
…
Hoàng cung Yến Kinh, Trịnh Phàm đã từng tới, lần đó hắn đi theo Ngụy công công hồi lâu.
Kỳ thực, hoàng cung Yến quốc cũng không lớn, tuy rằng lúc tiên hoàng tại vị từng tham mộ kiêu xa, xây dựng hoàng cung lên nhiều, nhưng sau khi Cơ Nhuận Hào kế vị, đã dứt khoát cải cách hoàng cung.
Cơ Nhuận Hào không phải Hoàng đế thích hưởng thụ, hắn không thích cung điện, không thích kiến trúc hùng vĩ, không thích lâm viên, thậm chí ngự thiện cũng có vẻ mộc mạc.
Còn nữ nhân, dùng lời Tiểu lục tử nói với Trịnh Phàm, đó chính là phụ hoàng hắn không ái nữ sắc, bởi đối với thê tử của mình, Cơ Nhuận Hào cũng cam lòng hạ thủ độc ác.
Đây là một vị đế vương nhẫn tâm, là một cỗ “Máy móc” mà Tiểu Lục tử chưa từng thấy, nếu như đã gặp, có thể hình dung cha của hắn là một cỗ máy móc không có tình cảm.
Phi tử hậu cung, không có yêu ghét, hoàng hậu, phi tần… đều là do vừa ý gia tộc đứng sau nữ nhân đó, đối với Cơ Nhuận Hào mà nói, tất cả chỉ là công cụ chính trị cùng nối dõi tông đường.
Phàm là quân vương, vốn đều nên có một số “Phong lưu cố sự” truyền ra, nhưng Cơ Nhuận Hào tuyệt không.
Nữ nhân của hắn, đã bị hắn diệt môn tới hai người rồi.
Cơ Nhuận Hào từng cảm khái với Trịnh Phàm: Coi như Trẫm không thèm để ý con trai của mình, nhưng trong lòng tiểu tử này có thể không để ý sao?
Đây thực không phải chỉ nói cho vui.
Điền Vô Kính tự diệt cả nhà, tam Hoàng tử chính là công cụ để Điền Vô Kính phát tiết oán khí, Cơ Nhuận Hào ngầm thừa nhận vụ giao dịch này, mà đối với “Công cụ hình người” Trịnh Phàm, Cơ Nhuận Hào vẫn nhìn bằng ánh mắt “Thưởng thức”.
Đế vương vô tình, tất cả đều được thể hiện rõ trên người Cơ Nhuận Hào.
Lúc này, lương đình ngự hoa viên.
Cũng chính là nơi Trịnh Phàm cùng Trấn Bắc hầu nướng đùi dê khi trước, bên ngoài, tuyết đã rơi.
Cơ Nhuận Hào ngồi trong lương đình, đối diện, là một lão giả mặc áo lông, giữa hai người là một bàn cờ, ván cờ, đã kết thúc.
Yến quốc lạnh lẽo, dù là Thiên Thành quận không phải cực bắc nhất, nhưng mùa đông, vẫn cứ lạnh tới cứng người.
Trong lương đình, còn có một nam tử trung niên đang quỳ, râu dài, hai mắt nhắm lại, tựa như đã ngủ, phía sau còn một tiểu thái giám cũng quỳ ở đó, nhìn tình huống mà bưng trà rót nước.
Ngụy Trung Hà vốn vẫn như hình với bóng với Cơ Nhuận Hào, lúc này lại không có mặt.
Lão giả tóc trắng chơi cờ với Cơ Nhuận Hào, chính là Thượng thư Lễ Bộ, trên mặt lão đã có một chút lão nhân ban.
- Ha ha, Trẫm thua.
Cơ Nhuận Hào đưa tay nâng chén trà, uống một hớp trà.
Lễ bộ Thượng thư Nịnh Phương Thịnh chắp tay nói:
- Kỳ lực của Bệ hạ lại tăng.
Đây là một vị đế vương tuyệt tình, cũng là một vị đế vương ngoan độc, nhưng cũng đồng thời là một vị đế vương rất dễ thân cận.
Chơi cờ với hắn, không cần cố ý nhường, cũng không cần cố ý lấy lòng.
- Khiến Ninh lão chê cười rồi, Trẫm đã lâu không chạm vào bàn cờ.
Nói xong, ánh mắt Yến Hoàng nhìn sang nam tử trung niên đang quỳ một chân kia.
Thân thể đối phương co quắp, nhắm mắt, môi thi thoảng chuyển nhẹ để hít thở, nếu tĩnh tai lắng nghe, còn có thể nghe được tiếng ngáy.
Ngoài đình có tuyết rơi, nhưng bốn phía lương đình đều được lụa che, trong đình trải thảm lông dê, bên trong còn ba chậu than, có thể nói là tương đối ấm áp.
Trang 150# 1