Chương 298: Tiết Nghĩa!
- Triệu Cửu Lang.
Thân thể nam tử trung niên khẽ rung lên, mở mắt, có chút bất mãn lầm bầm:
- Bệ hạ, thần vất vả lắm mới ngủ được.
Vị nam tử trung niên này, lại chính là Tể phụ đương triều.
- Mấy ngày qua, làm khổ ngươi rồi.
Yến Hoàng cũng không để ý thái độ của đối phương.
- Khổ thì không sao, chỉ sợ là nghĩ khổ với không khổ, không sợ Bệ hạ cười, mấy ngày nay, thân thể thần dù đã mệt tới muốn tan ra, nhưng trong lòng, lại vui vẻ chịu đựng.
- Lời hay, không cần nói.
- Bệ hạ, ngài biết đó, thần đối với ngài, chưa từng nói lời hay.
- Được rồi được rồi.
Cơ Nhuận Hào phất tay một cái, nhìn về phía Lễ bộ Thượng thư:
- Trẫm nhớ không lầm, Ninh lão từng trúng cử ở Càn quốc?
Ninh thượng thư vuốt râu gật đầu:
- Để Bệ hạ chê cười rồi, khi thần còn trẻ, quả thực có chút bất kham.
Càn quốc thực hành chế độ khoa cử, cử nhân, tương đương với thi đỗ cấp tỉnh.
Người Yến, cũng có thể tới Càn quốc tham gia khoa cử.
Tất cả những thứ này, bắt nguồn từ một trăm năm trước, sau khi Trấn Bắc hầu đời đầu phá đại quân Càn quốc, ngựa đạp ba quận, mạnh mẽ khiến người ba quận di chuyển tới Yến quốc.
Sau đó, khi hai bên kết thúc chiến tranh, đoán chừng là vì Càn quốc muốn tuyên dương “Vương hóa” hoặc là muốn dùng phương thức “Văn hóa” xâm lấn, mở rộng sức ảnh hưởng của mình, cho nên cho phép con cháu ba quận trước đó, có thể vào Càn quốc tham gia khoa cử.
Truyền thống này, từ từ mở rộng, khiến văn nhân Yến quốc, bất kể nguyên quán đề có thể tới Càn quốc tham gia khoa cử.
Có thể nói, Càn quốc trừ bỏ vũ lực không được, những mặt khác đều rất tinh thông.
Nhưng một phần, cũng là các đời Yến Hoàng, duy trì thái độ thoải mái với việc này.
Một người dám thu người tới thi, một người dám để người tới thi.
Còn việc nhân tài có đi mất hay không, có thì quả thực có, nhưng vẫn có người trở về.
Khi còn trẻ, Ninh Phương Thịnh từng đạt tới cử nhân Càn quốc, chỉ có điều, cuối cùng không đi Thượng Kinh Càn quốc thi.
- Lời Ninh lão nói có chút nghiêm trọng rồi, Đại Yến ta trước nay không có khoa cử, là Đại Yến không phải, bạc đãi người đọc sách như Ninh lão.
- Bệ hạ nói quá lời, nói quá lời rồi.
Ninh thượng thư lập tức quỳ xuống.
- Thôi thôi, đứng lên đi, Ninh lão, ý Trẫm là, chờ sang năm, Trẫm muốn mở khoa cử, đến lúc đó, còn phải nhờ Ninh lão phụ trách lo liệu. Còn thư xin nghỉ này, Ninh lão thu về đi, tính Trẫm thế nào, Ninh lão cũng rõ đó, ba xin ba từ gì gì đó, Trẫm thực chẳng muốn xem.
- Thần, vì người đọc sách Đại Yến, tạ chủ long ân!
Ninh thượng thư đưa tay tiếp thư xin nghỉ của bản thân.
Ninh gia, kỳ thực cũng được coi là môn phiệt, chỉ có điều không phải môn phiệt to lớn gì, cho nên lúc Trấn Bắc quân càn quét, chủ động nộp phần lớn thổ địa tài sản, cho nên được khoan dung.
Nhưng Ninh thượng thư tự thấy không thể ngựa nhớ chuồng cũ, cho nên dâng sớ xin nghỉ.
Chỉ là, Yến Hoàng muốn mở khoa cử, mấy trăm năm qua, khoa cử đầu tiên của Đại Yến, ninh thượng thư không có lý do gì không tiếp tục làm, ý nghĩa của việc này, quá lớn.
Trước đây, các đời Yến Hoàng cũng không phải không biết chỗ tốt của khoa cử, nhưng thế lực môn phiệt cường thịnh, khoa cử, chẳng khác gì cướp đoạt tài nguyên chính trị của các môn phiệt, quật rễ môn phiệt, cho nên các môn phiệt đương nhiên không đồng ý.
Nhưng hiện tại, vấn đề đã được giải quyết.
Cơ Nhuận Hào đưa tay chỉ Triệu Cửu Lang, cười nói:
- Ngươi cũng xuất thân từ Hoài Nhai thư viện, sao không tới Càn quốc thi một lần?
Triệu Cửu Lang cười cợt:
- Phí công làm chi, thần muốn làm việc thực tế, chứ không muốn làm Thượng thư giấy.
Sắc mặt Ninh thượng thư khẽ đỏ.
Lễ bộ Thượng thư, là vị trí thanh quý nhất trong lục bộ, nhưng cũng là người ít thực quyền nhất.
Đặc biệt Yến quốc này, vốn không coi trọng lễ nghi văn hóa.
Đi thi ở Càn quốc, sau khi về nước sẽ có chức vị, nhưng muốn làm chức thực quyền, gần như không thể, dù sao, bối cảnh cùng lập trường đều khó tránh khỏi sẽ có chút hàm hồ.
Lời Triệu Cửu Lang chẳng khác nào tát lên mặt Ninh thượng thư, nhưng vì thế lực cùng uy vọng của Triệu Cửu Lang trong triều đều rất lớn, trong lúc thanh trừ các môn phiệt lại cũng biểu hiện rất nhiều, cho nên Ninh thượng thư cũng không dám bất mãn ra mặt.
- Ngươi a, không biết nói chuyện để ý một chút sao?
- Bệ hạ, nhà còn bao việc, thần không có hơi sức đi quanh co.
- Trẫm biết ngươi khổ cực.
Cơ Nhuận Hào đứng lên, sau khi đứng lên, Triệu Cửu Lang cùng Ninh thượng thư cũng đứng lên.
- Xốc lên.
Thái giám bên ngoài đình lập tức xốc màn lụa lên.
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi, chỉ là sắc trời đã tối hơn nhiều.
Bên ngoài lương đình, có một cái liễn.
Yến Hoàng tới trên liễn, ngồi xuống.
- Ninh lão ngồi thêm một chút, Ngự Thiện phòng sẽ đưa canh gừng tới, trước làm ấm người, rồi lại xuất cung.
Ninh thượng thư thấy Triệu Cửu Lang cùng Yến Hoàng rời đi, mới biết bản thân không thể nói không, lập tức tạ ân:
- Ngô hoàng nhân từ.
Cơ Nhuận Hào nhìn về phía Triệu Cửu Lang:
- Liễn quá nhỏ, nên Trẫm cũng không thể khách sáo mời ngươi lên ngồi chung.
Triệu Cửu Lang cười nói:
- Thần mới ngủ gật trong kia, vừa hay ra ngoài dạo bộ chút.
Cơ Nhuận Hào gật gù:
- Khải Minh điện.
- Bãi giá Khải Minh điện!
Đội ngũ bắt đầu tiến lên, nhân số không nhiều, người phụ trách khiêng liễn cũng chỉ có bốn tên thái giám thân thể cường tráng, còn có một tên thái giám hầu hạ, ngoài ra cũng chỉ còn Triệu Cửu Lang.
- Cửu Lang a, Trẫm có một chuyện rất tò mò.
Yến Hoàng nghiêng người nhìn Triệu Cửu Lang.
- Bệ hạ, ngài nói.
- Chiến sự phía nam đã kéo dài tới bây giờ, ngươi thân là tể phụ, trên triều đình lại không đề cập tới một câu, bí mật gửi tẩu chương cũng không có một phong, vì sao?
- Bệ hạ nói giỡn, thần biết năng lực vị trí của bản thân, chuyện đánh trận, thần không hiểu, chuyện không hiểu, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.
- Thân là tể phụ, vẫn cần hiểu chuyện một chút.
- Bệ hạ, bất cứ chuyện gì trên thế gian, hoặc tinh thông, hoặc một chữ cũng không biết, sợ nhất là nửa hiểu nửa không, dễ thành hỏng chuyện.
- Về xem binh thư đi.
- Thần tuân chỉ, sau khi thần đọc binh thư, có thể cùng Bệ hạ lảm nhảm lảm nhảm.
- Ngươi a.
Khải Minh điện.
Tòa điện này tọa lạc góc tây bắc hoàng cung, lúc tiên hoàng tại vị, xây dựng không ít cung điện mới, sau khi Cơ Nhuận Hào kế vị, cơ bản đều đổi thành nha môn hoặc vị trí làm việc, nhưng tòa Khải Minh điện này, vẫn được giữ lại.
Bởi tòa điện này, là của người kia ở.
Trước thềm Khải Minh điện, hai tiểu thái giám phụ trách quyét tuyết.
Nhìn thấy liễn giá của Yến Hoàng, lập tức thả chổi, quỳ xuống.
Liễn dừng lại, Cơ Nhuận Hào bước xuống.
Lúc này, trước cửa Khải Minh điện, một thân ảnh hắc bào xuất hiện.
Năm tên thái giám bên cạnh Cơ Nhuận Hào đều quỳ phục xuống, hô:
- Bái kiến thái gia.
Trong hoàng cung Yến quốc này, chỉ có một người được gọi là “Thái gia”, hắn chính là lão tổ tông của tất cả thái giám trong cung.
Dù là Ngụy Trung Hà, cũng không thể có đãi ngộ này, mà Ngụy Trung Hà tới đây, cũng phải cung cung kính kính quỳ dập đầu.
Triệu Cửu Lang không quỳ lạy, chỉ cúi đầu xuống.
Lão giả mặc hắc bào trên bậc thang kia tuy không trọn vẹn, nhưng lại có công với cả Đại Yến.
Không có lão, sẽ không có Yến Hoàng bây giờ, cũng không có cảnh tượng tốt đẹp hôm nay của Đại Yến!
Cái cúi đầu này, tể phụ như Triệu Cửu Lang, cam tâm tình nguyện.
Cơ Nhuận Hào bước lên, Triệu Cửu Lang cũng ngồi thẳng lên, đi sau Yến Hoàng hai bậc.
Đợi Cơ Nhuận Hào đi tới, đứng trước mặt lão giả mặc hắc bào, lão mới quỳ xuống, hành đại lễ:
- Tiết Nghĩa, tham kiến Bệ hạ!
Cơ Nhuận Hào không đưa tay nâng, lại nói:
- Tiết thúc, lúc trước phụ hoàng từng hạ chỉ, ở Đại Yến, ngài không cần hành lễ với bất cứ ai.
Tiết Nghĩa ngẩng đầu lên, nói:
- Chuyện này nên làm.
Còn một câu, Tiết Nghĩa không nói, nhưng Yến Hoàng có thể hiểu, đây có thể, là lần cuối cùng hành lễ rồi.
- Tiết thúc, đã làm bánh gạo rồi chứ?
Trang 150# 2