Chương 299: Bách Lý Kiếm!
- Sớm nay đã có người tới truyền tin, nhưng giờ bánh gạo mới chưng xong, còn dính răng.
Yến Hoàng chà sát tay:
- Nhưng Trẫm lại không đợi kịp rồi.
Bố trí trong Khải Minh điện cực đơn giản, nói là cung điện, nhưng bên trong có chỉ có giường, bộ bàn ghế cùng một cái nhà bếp.
Thường ngày, Tiết Nghĩa sẽ không rời phạm vi Khải Minh điện.
Lồng bánh trên bếp còn đang bốc hơi nóng, Yến Hoàng tìm một cái bồ đoàn ngồi xuống, ra hiệu cho Triệu Cửu Lang ngồi theo.
Rất nhanh, Tiết Nghĩa cầm hai miếng bánh gạo tới, một đưa Yến Hoàng, một đưa Triệu Cửu Lang.
- Tể tướng đại nhân, ngài cũng nếm thử.
Triệu Cửu Lang nhận lấy nói cảm ơn, trước mặt lão nhân này, hắn cũng không dám lên mặt.
Yến Hoàng xé một miếng, đưa lên miệng nghiền ngẫm, bánh rất thơm rất ngọt, kỳ thực, trong cũng không có nhân, nhưng lại rất ngon.
Triệu Cửu Lang cũng ăn theo, càng ăn càng thấy mùi vị, đúng là rất ngon.
- Bánh của tiết thúc, cả đời Trẫm cũng không quên được, thường thường muốn nghĩ ăn mấy cái, có thể sáng sáng ăn thì là tốt nhất, để khô rồi ăn cùng cháo, quả thực thoải mái.
Tiết Nghĩa nói:
- Phương pháp làm bánh này, thần đã dạy cho một tiểu tử lanh lợi khác rồi. Sau này, để hắn làm cho Bệ hạ dùng.
Triệu Cửu Lang nhìn qua Tiết Nghĩa, lại nhìn Bệ hạ, hắn nhận ra cái gì đó, lại cũng không thấy vấn đề gì, chỉ chăm chú ăn bánh ngọt.
- Uống nước đường đi.
Tiết Nghĩa lại cầm tới hai chén trà đường đỏ.
Cục đường không trong suốt, có không ít tạp chất, nhưng ăn xong một miếng bánh, lại uống một ngụm trà, hương vị quả thực không tệ.
Yến Hoàng ăn hơn nửa miếng bánh, vừa liếm ngón tay vừa nói:
- Còn nhớ khi bé, Trẫm cùng Lương Đình thích nhất là quấn Tiết thúc, để ngài làm bánh ngọt cho chúng ta.
Tiết Nghĩa nghe vậy, trên mặt cũng nở nụ cười hiền lành:
- Trấn Bắc hầu lúc đó, đúng là khó ăn được thứ gì ngon, cho nên mới quấn quít thần đòi ăn bánh ngọt.
- Chờ chút nữa ta mang hai cái ra ngoài, để người đem đi cho hắn ăn thử.
Giờ là mùa đông, bánh ngọt có thể giữ được rất lâu, dù đông tới rắn câng câng, nhưng lúc ăn, để lên kệ bếp một chút là có thể ăn được.
Mùa đông, bách tính Yến quốc đều thích chưng bánh ngọt, mà đây cũng là quà tốt để tặng ngày dông.
- Có, có, lần này thần hấp nhiều, đủ, đủ, cũng cho mấy vị điện hạ nếm thử.
Mấy vị điện hạ, đương nhiên là chỉ mấy vị Hoàng tử của Yến Hoàng.
Yến Hoàng lắc đầu, cười nói:
- Mấy tên nhãi con này, lại không có khẩu vị như chúng ta, ai, chưa từng trải qua cuộc sống khổ cực.
- Bệ hạ, tiền nhân chịu khổ, không phải là vì hậu nhân có thể hưởng phúc sao?
Yến Hoàng gật gù:
- Lời Tiết thúc rất đúng, tiền nhân chịu khổ, chính là vì hậu nhân hưởng phúc.
“Ào ào ào… ào ào ào… ào ào ào”
Từng đợt tiếng vang từ ngoài truyền tới.
Triệu Cửu Lang nhìn ra ngoài điện, nói với Yến Hoàng:
- Bệ hạ, mưa đá rồi.
Yến Hoàng đứng lên, đi tới cửa điện.
Bên dưới hoàng cung đã thành một mảnh đen kịt, mưa đá nho nhỏ tinh tế hạ xuống từng mảnh.
Tiết Nghĩa đi tới bên cạnh Yến Hoàng, khom người:
- Bệ hạ.
Thần sắc Yến Hoàng không chút lay động, chậm rãi nói:
- Nên đến, đều sẽ đến.
“Gào!”
Một tiếng gầm nhẹ truyền tới từ dưới Khải Minh điện.
Tương truyền, trong hoàng cung có một vị Thái gia của tất cả các thái giám.
Cũng tương truyền, trong hoàng cung, có một đầu Tỳ Hưu huyết thông thuần khiết.
- Bệ hạ, thần được Yến Đỉnh tẩm bổ mấy chục năm, đã chuẩn bị sẵn sàng, thần vẫn lo, lo bản thân không chờ được tới ngày này đã chết già. Liệt tổ liệt tông phù hộ, Bệ hạ, ngài không thể để thần tiếp tục chờ nữa.
Đột nhiên, quảng trường nhỏ trước Khải Minh điện xuất hiện mười tên đại thái giám mặt hồng bào hoạn quan.
Những đại thái giám này, đều là người có tiếng nói trong một phương nha môn, bất luận trong cung hay ngoài cung, đều là người có máu mặt.
Lúc này, hơn mười tên hồng bào thái giám quỳ xuống:
- Nô tài tham kiến Bệ hạ, nô tài thỉnh an Thái gia.
Trên tường cung, nhiều đội cấm quân đã bắt đầu bố phòng.
Cơ Nhuận Hào vung tay:
- Trận chiến lớn như vậy, cũng thực cho bọn họ mặt mũi rồi.
Tiết Nghĩa lại mở miệng:
- Bệ hạ, chút mặt mũi này, cho bọn họ thì có làm sao?
Nói xong, Tiết Nghĩa cất bước, đi ra cửa điện, một tầng hắc khí đã vờn quanh người, mưa đá đầy trời chạm vào thân thể lập tức hóa thành hơi nước tản ra.
Yến Hoàng đứng chắp tay, mở miệng nói:
- Tiết Nghĩa, nghe chỉ!
…
“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”
Lão gia tử liên tục hắt xì mấy cái, đưa hai ngón tay kẹp chóp mũi:
“Xì…”
Tay, vẩy vẩy, lại dùng ống tay áo xoa xao.
Kiếm khách chán nản cười nói:
- Ngươi nói xem, đám đồ tử đồ tôn trong nước nếu biết lão tổ bọn hắn chạy tới Yến quốc, kém chút bị phong hàn mà chết, sẽ cảm thấy thế nào?
Lão gia tử trừng mắt nhìn kiếm khách chán nản:
- Lão phu tu đại đạo, ngươi biết cái gì, cái này gọi là lão phu bỏ thân nhỏ mà cầu đại đạo!
- Được rồi được rồi, ngài nói cái gì cũng đúng, cái gì cũng đúng.
Trong một ngôi nhà lá ngoài ngoại ô Yến Kinh, lão gia tử khoanh chân ngồi xuống, lập tức mở hai tay.
Trong lúc nhất thời, mười tám đóa Bạch Liên xuất hiện.
Mùi sen thơm ngát.
- Thập bát Bạch Liên, mười bảy đóa mở, một đóa lại héo?
Lão gia tử đáp:
- Chuyện thế gian, tốt quá thì hóa dở, mọi việc để lại một đường mới là chính đạo.
- Ngụy biện, rõ ràng là không nuôi nổi.
- Câm miệng!
- Ta nói, sao ngươi không mượn tên Thiên tử Triệu gia chút khí vận, tốt xấu cũng sẽ nuôi được nốt đóa thứ mười tám này?
- A, ngươi cho rằng ta có thể như vị trong kia, có thể mượn quốc vận tu luyện?
- Ách, Yến Hoàng đúng là người hào phóng, ngay cả thứu này cũng nói cho mượn là cho mượn, Hoàng đế của chúng ta, đúng là hẹp hòi. Nghe nói, vị kia từng cứu tính mệnh cả nhà Yến Hoàng, sao ngươi không tìm ta sớm một chút, ta tìm cơ hội ám sát vị Hoàng đế kia của nhà chúng ta, ngươi lại ra mặt cứu, nói không chừng lại để ngươi có cơ hội.
Lão gia tử mắng:
- Chó má, Đại Yến quốc vận thịnh, tựa như nước sôi, phân ra ngoài cũng chỉ là phân, còn vị Hoàng đế Triệu gia kia, hắn như nào, lòng ngươi không biết chắc?
Kiếm khách chán nản lắc đầu:
- Ta chỉ biết luyện kiếm, không hiểu đạo đạo môn môn như các ngươi, ta lại cảm thấy lão giả ngươi không thú vị, có phải Luyện Khí sĩ các ngươi đều như vậy không, tu tới cùng, lại trói gà không chặt?
- Con đường tu luyện, cộng hưởn với trời, bỏ qua thân thể phàm thai là việc tự nhiên, huống chi, thân trong thế gian, mọi việc đều sẽ có nhân quả, vì thế không thể tùy ý giết người, nhân quả dễ kết nhưng không dễ giải.
“Gầm gầm gừ gừ.”
- Ngươi chờ xem đi, đạo của chúng ta không giống nhau, kiếm của ngươi là giết người, còn kiếm của ta là trảm quốc vận!
- Được, ta chờ xem đây.
Nói xong, kiếm khách chán nản mở cửa ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Ngoài sân, một vị Lục bào thái giám xuất hiện, không phải Ngụy Trung Hà thì còn có thể là ai?
Đối với sự xuất hiện của Ngụy Trung Hà, kiếm khách chán nản không chút kinh ngạc, chỉ cõng kiếm:
- Làm phiền Ngụy công công đích thân tới đón.
- Phụng mệnh Bệ hạ, chuyên tới nghênh đón Bách Lý tiên sinh. Tuy là phụng hoàng mệnh, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy Bách Lý tiên sinh, cũng là vinh hạnh của ta,
Bách Lý Phong, bí danh Bách Lý Kiếm.
Trước đó, giang hồ từng có kẻ tò mò bình luận Kiếm Khách bảng, vẫn là “Tứ Đại kiếm khách”, hơn nữa vẫn là mỗi nước lấy một người.
Trang 151# 1