Chương 300: Giao Dịch!
Tấn quốc có Kiếm Thánh, Sở quốc có một vị Tạo Kiếm sư.
Càn quốc là Bách Lý kiếm.
Ba vị này, đều là nhân vật giang hồ, tiêu dao tự tại, rất phù hợp với hình tượng kiếm khách trong lòng mỗi người.
Kiếm Thánh của Tấn quốc là một vị kiếm si, vì luyện kiếm mà chu du các nước, tìm người khiêu chiến.
Tạo Kiếm sư của Sở quốc khá đặc biệt, chưa ai từng thấy hắn xuất thủ, nhưng kiếm của Kiếm Thánh cùng kiếm của Bách Ly Phong đều do bị này tặng, dưới cái nhìn của hắn, chỉ có kiếm khách chân chính, mới xứng với kiếm mà hắn rèn ra.
Có lẽ hai bên thổi phồng lẫn nhau, cho nên vị Tạo Kiếm sư của Sở quốc kia dù chưa từng xuất thủ, nhưng cũng đứng hàng Tứ Đại kiếm khách, đó là vì vị Kiếm Thánh của Tấn quốc từng nói một câu: Sở dĩ Tạo Kiếm sư tạo kiếm, chính là tạo một người mà hắn thấy xứng với kiếm của hắn.
Giang hồ, cần thổi phồng, mà sau câu này của Kiếm Thánh, trực tiếp đưa địa vị của vị Tạo Kiếm sư này nâng lên.
Cũng không biết đây có phải là lời khen đáp lại việc tặng kiếm của người ta hay không.
Một vị khác, cũng chính là vị ở Yến quốc, lại không phải nhân sĩ giang hồ, vị này Trịnh Phàm đã từng gặp qua, Lý Lương Thân, một trong thất đại tổng binh của Trấn Bắc quân.
- Chà chà, Ngụy công công đừng khách khí, ta không biết nói chuyện đâu.
Bách Lý Kiếm đáp.
Ngụy Trung Hà lắc đầu một cái, nói:
- Chỉ cần Bách Lý tiên sinh không trách ta dông dài là được rồi.
- Nào có nào có, có điều, sao chỉ có mình Ngụy công công ngài tới?
Bách Lý Kiếm đem vỏ kiếm trong tay cắm xuống đất cứng, hai tay chống lên, vừa nhìn bốn phía.
- Chuyện giang hồ, giang hồ.
Hai tay Ngụy Trung Hà, mơ hồ truyền rõ lục quang, tiếp tục nói:
- Ta tới không mang theo thân phận Ti lễ giám chưởng ấn.
- A, Yến Hoàng thật là khí phách, ta còn muốn kiếm của ta có thể uống máu nhiều một chút đây.
- Bách Lý tiên sinh nói giỡn, kiếm của ngài, có thể giết ta, nhưng sau khi giết ta, thanh kiếm này của ngài, cũng phế hơn nửa rồi. Đương nhiên, nếu Bách Lý tiên sinh đồng ý, kiếm ý đã súc thế lâu như vậy, ta lại đồng ý đỡ, dù có chết, cũng là vinh hạnh của ta.
- Ngụy công công, ta không xem thường hoạn quan.
- Ừm.
- Nhưng ta vẫn cảm thấy, nếu kiếm ý của ta rơi vào trên người ngài, ta vẫn cảm thấy thiệt thòi.
- Nếu ngài không dùng đạo kiếm ý kia, lại không giết được ta, ta vẫn có thể đứng đây, ngài lại không thể đi đâu được.
Bách Lý Kiếm quay đầu nhìn nhà lá phía sau:
- Chỗ đó, các ngươi không quản?
Ngụy Trung Hà cười nói:
- Bệ hạ từng nói, chuyện giang hồ, quản quá nhiều sẽ hạ giá.
- Ôi, chà chà chà, Yến Hoàng của các ngươi không luyện kiếm thì phí quá.
Ngụy Trung Hà cười không nói.
- Tên điên Tấn quốc kia, một câu nói có thể đẩy một vị Tạo Kiếm sư lên vị trí Tứ Đại kiếm khách, nếu Yến Hoàng Bệ hạ cũng luyện kiếm, thiên hạ này, chẳng phải tùy tùy tiện tiện có thể phong ra Bát Đại kiếm khách, thậm chí là Thập Bát Đại kiếm khách?
Ngụy Trung Hà tiếp tục cười không nói.
Bách Lý Kiếm thấy không được đáp, tiếp tục dùng giọng điệu buồn bực:
- Các ngươi, thực sự không quản lão giả trong kia?
Ngụy Trung Hà mỉm cười lắc đầu:
- Không quản.
- Vậy lão tử ngàn dặm xa xôi chịu đói chịu rét tới đây, để chẳng làm chuyện gì sao?
Lão gia tử tìm Bách Lý Kiếm tới cùng, chính là muốn để Bách Lý Kiếm bảo vệ lão.
Bởi lão gia tử cần tới gần Yến Kinh, cần thời gian nhất định, trong thời gian này, cần một người bảo vệ.
Ngụy Trung Hà chỉ chỉ phía sau:
- Nếu Bách Lý tiên sinh nguyện ý, dưới thành chúng ta có hâm rượu cùng đồ ăn nóng hổi.
- Không không không…
Bách Lý Kiếm lắc đầu:
- Như vậy không được, lão đầu trong kia quá hẹp hòi, nên ta cứ đứng vậy thôi, ngươi không động, ta cũng không động.
Ngụy Trung Hà gật đầu:
- Được.
- Hừm, quá vô vị, ngươi là thái giám, không thể lảm nhảm chuyện thú vị với ngươi.
Ngụy Trung Hà tiếp tục cười không nói.
- Lý Lương Thân không ở Yến Kinh sao?
Ngụy Trung Hà lắc đầu:
- Lý tổng binh không ở Yến Kinh.
- Kỳ quái, kỳ quái, các ngươi biết rõ là ta tới, lại không gọi Lý Lương Thân tới chơi với ta, thực quá không nể mặt mũi, ta lại sợ kiếm tâm ngứa không ức chế nổi.
Ngụy Trung Hà vẫn giữ biểu tình mỉm cười như ngàn năm không đổi:
- Nếu kiếm tâm của Bách Lý tiên sinh ngứa ngái, có thể tới giang hồ Đại Yến ta đi mấy vòng, Đại Yến ta tuy không lớn bằng Càn quốc, nhưng giang hồ Đại Yến cũng có đặc sắc riêng.
- A, ta không có thời gian rảnh như vậy.
- Bách Lý tiên sinh cũng có thể đi Ngân Lãng quận, hoặc đi Tam Biên Càn quốc, thiết kỵ Đại Yến ta ở đó chờ Bách Lý tiên sinh.
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Ngụy Trung Hà gật gù:
- Rốt cục ngài cũng hiểu.
- Ô, thiết kỵ Đại Yến ngươi đúng là rất đáng gờm!
Ngụy Trung Hà tiếp tục gật đầu:
- Xác thực đáng gờm.
Bách Lý Kiếm: “…”
Trong lúc hai người nói chuyện, trong nhà lá, một tiếng quát to truyền ra, tựa như thiên lôi dập dờn đánh xuống:
- Lão phu Tàng phu tử, bái kiến Yến Hoàng Bệ hạ!
…
- Lão phu Tàng phu tử, bái kiến Yến Hoàng Bệ hạ!
Bên ngoài Khải Minh điện, bóng mờ lão giả hiện lên.
Bên cạnh, còn có mười tám đóa sen như ẩn như hiện.
Lão giả vừa xuất hiện, mười vị hồng bào thái giám lập tức vây lấy.
Tiết Nghĩa bước lên ba bước, nhìn lão đầu đối diện:
- Tàng phu tử, ngưỡng mộ đã lâu.
Phương đông, Luyện Khí sĩ rất thịnh.
Nhỏ từ lão đầu xem bói đầu phố kiếm ăn kiếm uống, lớn tới một lời quyết quốc vận.
Khác với Tứ Đại kiếm khách thuộc bốn nước khác nhau, trong Luyện Khí sĩ, chỉ có một người đứng ở đỉnh phong, chính là Càn quốc Tàng phu tử.
- Ngưỡng mộ đã lâu?
Tàng phu tử nhìn Tiết Nghĩa trước mặt, nở nụ cười khinh thường:
- Chỉ ngươi, nếu không nhờ quốc vận Yến quốc sống tạm mấy chục năm, ngươi, ngay cả tư cách đứng trước mặt lão phu cũng không có!
Tiết Nghĩa gật đầu:
- Xác thực như vậy.
Luyện Khí, vốn thịnh ở Càn quốc, bởi các đời Càn Hoàng, đa phần đều si mê Luyện Khí sĩ.
Trên có chỗ tốt, dưới tất làm theo.
Tiết Nghĩa vốn không phải thiên tài Luyện Khí, lão đạt tới cảnh giới hôm nay, là bởi hai đời Yến Hoàng cho phéo lão dùng quốc vận tu luyện.
Ánh mắt Tàng phu tử xuyên qua Tiết Nghĩa, nhìn về phía Yến Hoàng đứng sau:
- Yến Hoàng Bệ hạ, hương dã thảo dân muốn cùng ngài làm một vị giao dịch.
Yến Hoàng không lên tiếng, Tàng phu tử lại tiếp tục nói:
- Yến Hoàng Bệ hạ, ngài xem, quốc vận Long mạch của Đại Yến ngài, đúng là khiến người ta cực kỳ ước ao.
Vừa dứt lời, trong mười tám đóa sen bên cạnh Tàng phu tử, trực tiếp vỡ ba đóa.
Sau một khắc, trên bầu trời Khải Minh điện, một đầu Hắc Long hư huyễn xuất hiện.
Hắc Long xoay tròn, long thủ hướng thiên, bễ nghễ thiên hạ!
Trang 151# 2