Chương 302: Nội Bộ Rỗng Tuếch
Trong nhà lá, khí tức bỗng tán đi.
Bách Lý Kiếm hơi nghi hoặc quay đầu, lẩm bẩm:
- Kết thúc rồi?
Ống tay Ngụy Trung Hà hơi nới ra, thân là Luyện Khí sĩ, hắn đương nhiên cảm nhận được vị đương đại đệ nhất Luyện Khí sĩ trong nhà lá kia, đã cạn dầu.
Ngụy Trung Hà chắp tay với Bách Lý Kiếm:
- Bách Lý tiên sinh, hoàng cung Đại Yến hoan nghênh ngài tới. Thiết kỵ Đại Yến, cũng đợi đại giá của ngài.
Ánh mắt Bách Lý Kiếm trầm xuống, kiếm thế ngưng tụ!
Ngụy Trung Hà cười lạnh một tiếng, từng đạo lụa dài lưu chuyển trong tay!
- Ta không nghĩ tới, công công trong cung Yến quốc ngươi, cũng lại kiêu căng như thế!
Ngụy Trung Hà nhếch miệng:
- Bách Lý tiên sinh, trong mắt ngài, thiên hạ này chính là giang hồ.
Bách Lý Kiếm khẽ cau mày.
Ngụy Trung Hà nói tiếp:
- Nhưng quốc chiến đã tới, giang hồ, chẳng là cái cóc khô gì.
Ngụy Trung Hà lui sau hai bước, nói:
- Bách Lý tiên sinh, vẫn là đưa thân tàn của Tàng phu tử mang về đi, có lẽ còn có thể đưa lão về sơn môn nhìn một lần cuối.
Đương nhiên, Bách Lý tiên sinh có thể không vào hoàng cung, cũng không cầm kiếm đi ngăn cản thiết kỵ Đại Yến ta.
Nhưng Bách Lý tiên sinh, nếu ngươi dám lạm sát người vô tội trong cảnh nội Đại Yến, ngươi giết một người Yến, thiết kỵ Đại Yến ta sẽ giết mười tên người Càn!
Ngươi giết một trăm người Yến, thiết kỵ Đại Yến ta liền giết một ngàn người Càn!
Ngươi, cứ việc giết!
Nói xong, Ngụy Trung Hà xoay người, vung tay phất áo, rời đi.
…
Khải Minh điện, Yến Hoàng lần nữa ngồi lên liễn, thần sắc có chút lười nhác, tựa như tất cả mới phát sinh, trước mặt việc hắn chuẩn bị phê tấu chương, đều không đáng nhắc tới.
Tiết Nghĩa dừng lại trong Khải Minh điện, lần thứ hai quỳ xuống.
Người đời chỉ biết tiên hoàng là người tham mộ kiêu xa hưởng thụ, nhưng Tiết Nghĩa lại từng cùng uống trà với tiên hoàng, từng nghe tiên hoàng nói: Đời này của hắn, thành tựu lớn nhất là tranh được ngai vàng vào tay, sau đó truyền cho đứa con trai này.
Tiên hoàng nói: Hắn biết mình không có bản lãnh gì, cũng không có hùng tài đại lược, cho nên chẳng bằng cứ hưởng thụ, tham mộ một chút, hoang đường một chút.
Thứ nhất, khi còn là Hoàng tử, ngày ngày phải nơm nớp lo sợ mà sống, sau khi làm Hoàng đế, nếu không sống thật tốt, vậy chẳng phải quá thiệt thòi.
Thứ hai, hắn hoang đường một chút, cũng thuận cho con trai sau này kế vị sẽ bình định lại, để danh tiếng Yến Hoàng đời tiếp theo có thể tiêu thăng.
Tiên hoàng còn nói: Kỳ thực hắn chưa sống đủ, nhưng hắn sợ hắn ngồi trên ngai vàng quá lâu, trì hoãn thời gian hùng tài đại lược của nhi tử hắn.
Cho nên, hắn biết dõ đan được mà Phương sĩ luyện ra có đọc, lại vẫn kiên trì sử dụng.
Tiên hoàng nói: Dùng biện pháp này để chết sớm một chút, so với nghĩ cách tự sát khác thì tốt hơn nhiều, nếu dùng biện pháp khác mà chết, lịch sử không ghi rõ ràng, lại mang tiếng con trai giết cha đoạt vị.
Tiết Nghĩa lão lệ tung hoàng.
Yến Hoàng trên liễn lại nói:
- Tiết thúc, ngươi phải tiếp tục sống, Trẫm không để ý Long mạch hay không Long mạch, nhưng Tấn quốc, Sở quốc lại không thế, sau này nếu hai nước kia có dị động, kính xin Tiết thúc học theo vị kia, tới hoàng cung của bọn hắn, dọa bọn hắn một cái.
Triệu Cửu Lang bước ra khỏi Khải Minh điện, vị tể tướng đương triều này cầm trong tay hai cái bánh gạo, cười ha hả tới bên liễn của Yến Hoàng.
Yến Hoàng chỉ chỉ bánh gạo:
- Cái này của Lương Đình, phái người khoái mã tám trăm dặm đưa cho hắn.
- Thần tuân chỉ.
- Mặt khác, tiện thể chuyển lời cho Lương Đình cùng Vô Kính.
- Xin Bệ hạ cho biết.
Yến Hoàng tựa lên ghế, vỗ vỗ liên giá:
- Động thủ đi.
…
Lại qua ba ngày, trong ba ngày này, mỗi đêm ngoài Thúy Liễu bảo sẽ đều mọc thêm vài tòa lửa trại, người mù Bắc tiến hành giáo dục tư tưởng cho các Man binh.
Có lão Man binh lấy bản thân giáo dục người mới, hiệu quả cải tạo tư tưởng quả rất rõ ràng.
Trịnh Phàm đã chú ý tới, ánh mắt đám Man binh mới khi nhìn hắn, đã mang theo vẻ sợ hãi khiếp tránh.
Được rồi, Trịnh Phàm đã không để ý tới bản thân bị người mù xếp thành nhân vật thế nào nữa.
Nếu đã chẳng để ý tới việc “Quân dân cùng nhạc”, để đám Man binh coi hắn như ma quỷ mà sợ hãi hắn, có vẻ cũng không tệ, chí ít sẽ bớt việc.
Các Man binh mới tới là thanh niên trong các bộ lạc đã tiến vào Yến quốc, cho nên, ở một góc độ nào đó để mà nói, bọn họ cũng không khác hình đồ binh, bị uy hiếp.
Chỉ có điều, Trịnh Phàm ngồi nhìn tin Tiểu Lục tử truyền tới, khiến có chút kiềm chế trong lòng.
Thứ nhất là Vương đình Man tộc có dị động, Bắc Phong quận để lại mười vạn Trấn Bắc quân, nhưng từ ba mươi vạn xuống còn mười vạn, lực uy hiếp với hoang mạc đã ít đi nhiều.
Yến Hoàng lệnh cho Đại hoàng tử Cơ Vô Cương lĩnh mười vạn cấm quân cùng quận binh Thiên Thành quận tới Bắc Phong trông coi hoang mạc.
Triều đình dùng các chính sách dụ dỗ hoang mạc, hấp dẫn được không ít các bộ lạc Man tộc tới, cũng là để suy yếu thực lực Man tộc.
Tiểu Lục tử nói, cấm quân Yến Kinh bị các môn phiệt thẩm thấu một cách nghiêm trọng, không ít tướng lĩnh giáo úy đều xuất thân từ môn phiệt.
Sau khi triều đình diệt phiệt, cấm quân Yến Kinh cũng tiến hành đại thanh tẩy, việc này khiến sức chiến đấu Yến Kinh chịu ảnh hưởng rất lớn.
Có điều, theo Trịnh Phàm, nếu Bắc Phong quận nếu còn có mười vạn Trấn Bắc quân, đại Hoàng tử suất quân đội đi sau hỗ trợ cổ vũ, vấn đề không lớn.
Đồng thời, trong thư Tiểu lục tử còn nói, nội chiến Tấn quốc đã lại bắt đầu, nhưng lần này, lại có chút kỳ quái, bởi sau khi láng giềng Đại Yến có động tĩnh lớn như thế, tam đại thị tộc Tấn quốc dù có óc heo, cũng hẳn nên biết không nên dấy đại chiến, cho nên, có chút dấu đầu hở đuôi.
Cấm quân còn lại của Yến Kinh cùng với quận binh các nơi có thể điều động, phần lớn đều bị phân về phía Đông, xem như cảnh cáo Tấn quốc, cũng đều phòng bị Tấn quốc thừa dịp Đại Yến chinh phạt Càn quốc mà học Càn quốc trăm năm trước.
Xem tới đây, Trịnh Phàm không nhịn được đưa tay xoa mi tâm, bởi hắn là thủ bị Thúy Liễu bảo, cho nên Ngân Lãng quận có gió thổi cỏ lay thế nào, cũng cực mẫn cảm.
Hôm qua, năm vạn Tĩnh Nam quân hậu doanh đã xuất phát rồi.
Năm vạn quân hậu doanh này, vẫn là quân dự bị cho Tĩnh Nam quân, sức chiến đấu cùng trang bị tuy không so được với Tĩnh Nam quân chân chính, nhưng khẳng định cao hơn quận binh bình thường nhiều.
Dựa theo tình báo này, hậu doanh quân này, không phải xuôi nam, mà là đông tiến rồi.
Như vậy, nội bộ Yến quốc, kỳ thực đã rỗng.
Nếu nội bộ Yến quốc hiện tại bỗng bộc phát dư nghiệt môn phiệt khởi nghĩa phản loạn, Yến Hoàng tọa trấn Yến Kinh, e là khó mà điều binh đi bình loạn.
Bởi, hai mươi vạn Trấn Bắc quân, sau khi san bằng môn phiệt, quân tiên phong đã tới Ngân Lãng quận từ hôm trước.
Không ổn, không ổn.
Trịnh Phàm nâng chén trà, nhấp một hớp trà nóng.
Trang 152# 2