Chương 303: Hầu Gia Mời
Man nhân, vẫn là tâm phúc đại họa của Yến quốc, tuy rằng Man tộc đã không còn được như xưa, nhưng dù sao cũng là lão oan gia mấy trăm năm, huyết hải thâm cừu, cho nên chưa từng thả lỏng qua.
Phái cấm quân đi phương bắc, vốn là biện pháp đúng đắn.
Phải biết, lúc Vương đình Man tộc hưng thịnh nhất, Yến quốc thà để ba mươi vạn Trấn Bắc quân dưới sự xuất lĩnh của Trấn Bắc hầu đời đầu quay trở lại thủ hộ. Chém giết với hoang mạc.
Đại Yến vì cả đông phương ngự man mấy trăm năm tuyệt không phải nói xuông.
Tuy rằng Tấn quốc nội chiến, dẫn tới quốc thế suy yếu, thậm chí có lời đồn, tam đại thị tộc lúc nào có thể phân ba Tấn quốc.
Nhưng thực lực quân đội Tấn quốc vẫn luôn không tệ, thường thường có ma sát với Sở quốc, hai bên tuy nhiều năm không có chiến tranh quy mô lớn, nhưng cơ bản chưa từng ngừng lại, người Tấn vừa nội chiến, lại còn có thể không phân cao thấp với Sở quốc.
Cho nên, Tấn quốc cũng không thể không phòng, hơn nữa, việc tranh của Tấn quốc, ngay cả Trịnh Phàm cũng có thể nhìn ra, đương nhiên không thể giấu nổi Yến Hoàng.
Chỉ là, dưới cục diện này, thế cục Yến quốc thực như đang đứng trên vách đá cheo leo.
Bất luận là xảy ra vấn đề ở đâu, thậm chí là không có vấn đề gì, nhưng cứ giằng co như vậy, tự thân Yến quốc cũng sẽ có vấn đề.
Từ xưa tới nay, chiến tranh vẫn luôn có một thuộc tính, chính là chuyển mâu thuẫn trong quốc nội đi.
Nội bộ Yến quốc hiện tại như bị bỏ lên giá nướng, then chốt phá cục duy nhất chính là ở Càn quốc, nhưng trận đấu này, lại phải đánh thế nào đây?
…
Mang theo lòng thương dân thắm thiết, đêm nay Trịnh thủ bị chọn tất đen.
…
Sớm ngày hôm sau, cửa phòng đã truyền tới tiếng vang:
- Chủ nhân, Tam đại nhân trở về rồi!
Âm thanh của Tiếu Nhất Ba mang theo vẻ kích động truyền tới, dù sao, trong cả Thúy Liễu bảo này, Ma vương có quan hệ tốt nhất với hắn là Tiết Tam.
Mấy ngày trước, bảo trại xuất binh, kết quả Tam gia không trở về, khiến Tiếu Nhất Ba mấy lần lén lút lau nước mắt.
Tiếu Nhất Ba có thể cảm giác được, Tiết Tam không ngại một người giết cha như hắn, hơn nữa lúc rảnh rỗi còn uống rượu tán gẫu với hắn.
Cho nên, sau khi biết Tiết Tam an toàn trở về, Tiếu Nhất Ba vừa kích động vừa chạy băng băng về báo cho chủ nhân.
Trịnh Phàm bị đánh thức, khẽ cau mày.
Ngủ thì ngủ đủ rồi, nhưng còn muốn nằm thêm một chút.
Nếu là kiếp trước, hẳn đang cầm điện thoại, lướt Facebook, ngồi đọc truyện chán rồi mới dậy.
Đời này không có điện thoại, nhưng lại có Tứ Nương, thú vị hơn điện thoại nhiều.
Cho nên, đối với thanh âm phá tan bầu không khí của Tiếu Nhất Ba, Trịnh Phàm hơi nộ.
Tứ Nương nghiêng đầu, nàng cũng tỉnh rồi.
Trịnh Phàm nhìn Tứ Nương, cúi đầu hôn.
Kỳ thực, theo lẽ thường mà nói, bất luận là mỹ nữ xinh đẹp hay mỹ nam đẹp trai tới mới nào, sau khi tỉnh giấc, chỉ cần là người bình thường, hơi thở lúc mới dậy đều rất gắt.
Cho nên, nhiều phim mà nam chính nữ chính tỉnh giấc còn hôn nhau, quả thực, khẩu vị quá nặng.
Có điều Tứ Nương thì khác, thứ nhất, thể chất Tứ Nương đặc thù, thứ hai, trước khi Tứ Nương ngủ, nàng đều sử dụng lá bạc hà được chế tạo đặc biệt.
Như vậy sau khi tỉnh lại, hơi thở cũng rất ngọt ngào.
- Chủ thượng, Tam Nhi trở về a?
Tứ Nương tựa sát Trịnh Phàm hỏi.
Đồng thời, tay trái bắt đầu vẽ vẽ lên ngực Trịnh Phàm.
- Hừm, trở về thì trở về, chúng ta ngủ thêm đã.
…
Sự thực chứng minh, Trịnh thủ bị quyết định ngủ là lựa chọn anh minh.
Bởi sau khi Tiết Tam trở về, đám người mù đang dùng điểm tâm, Tiết Tam trực tiếp tới ôm người mù một cái.
Một kẻ gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể nhẹ nhàng như người mù cũng phải trực tiếp ói mửa!!!
Chờ Trịnh Phàm được Tứ Nương hầu hạ mặc quần áo ra ngoài, Tiết Tam đã tự dùng xà phòng tắm rửa nhiều lần.
- Chủ thượng, ô ô ô ô, thuộc hạ còn cho rằng sẽ không còn được gặp lại chủ thượng ngài nữa, cho rằng sẽ không còn cơ hội được nghe chủ thượng giáo huấn nữa.
Tiết Tam biểu cảm đầy phong phú.
Trở lại Thúy Liễu bảo vốn là nhớ cố nhân, lại không nghĩ Thúy Liễu bảo vẫn còn, sau khi tiết vào, lại phát hiện người đều còn cả, chủ thượng cũng không bỏ mình!
Tâm tình Tiết Tam tương đối phức tạp, tương tự như Tôn Ngộ Không với sư phụ Đường Tăng, vừa yêu vừa hận.
- Được rồi được rồi, có thể bình an trở về là tốt rồi.
Trịnh Phàm đưa tay vỗ vỗ đầu Tiết Tam.
Hắn có chút muốn vỗ vai, nhưng eo lại hơi đau, không muốn cong lưng.
Tiết Tam bắt đầu kể lại việc đêm đó lẻn vào Miên Châu thành, nghe đến đoạn Tiết Tam nghe lẻn hai tên hậu cần nói chuyện liền mạo hiểm trở về, người mù lập tức ngắt lời:
- Tam Nhi, về thế nào để nói sau đi, đem đầu Phúc Vương cho chúng ta xem nào.
- Được!
Tiết Tam cũng không muốn kể đoạn sau!
Đem đầu Phúc Vương đã được bọc kỹ lấy ra, thần sắc mọi người đều lộ vẻ quái dị.
Bởi cái đầu này, để ướp muối chẳng khác nào đầu heo kho sắp vào nồi.
- Phúc Vương này, khá giống Hứa Văn Tổ a.
Trịnh Phàm nói, người mập, thường khá giống nhau.
- Chủ thượng, đây là thân phận lệnh bài cùng một số giấy tờ chứng minh, thuộc hạ cũng mang về.
Tiết Tam biết, chỉ dựa vào một cái đầu, rất khó có sức thuyết phục, dù sao thế giới này còn chưa có nhận diện bằng kỹ thuật DNA.
Trịnh Phàm gật gù:
- Khổ ngươi rồi.
Đây lại là một đại quân công, hơn nữa, Trịnh Phàm rõ, mấy ngày trước Hứa Văn Tổ xuất quân thất bại, đoán chừng tâm tình rất kìm nén, cái đầu này đưa lên, đoán chừng có thể hóa giải khốn quẫn của Hứa Văn Tổ.
Cái đầu này, trong thời điểm này, giá trị so với hai ngàn thủ cấp Lang Thổ binh, lớn hơn nhiều.
- Tìm cái hộp đẹp một chút, đóng gói lại.
Trịnh Phàm nói.
- Chủ thượng, cái đầu này hẳn có thể để các thân nhân đám hình đồ binh còn lại thoát nô tịch đi.
Người mù Bắc đề nghị.
Hứa Văn Tổ vừa mới cho Trịnh Phàm một ngàn năm trăm Man binh, số lượng kỵ binh hiện tại của Thúy Liễu bảo đã vượt qua con số hai ngàn năm trăm.
Cho nên, trong thời gian ngắn còn muốn thêm quân tư, cơ bản là không thể, chẳng bằng mượn cái này thuận nước đẩy thuyền, trong số hình đồ binh, còn có không ít người còn có thân nhân chưa thoát nô tịch, lần này có thể giải quyết sạch.
- Ừm, ta cũng nghĩ như vậy.
Con bò sữa Hứa Văn Tổ này, dạo này hẳn là cai sữa rồi.
Lúc này, Đinh Hào đi tới, mấy tháng nay, tâm tình Đinh Hào vẫn rất tốt, bởi sau khi Yến Hoàng diệt môn phiệt, Bắc Phong Lưu thị ở Bắc Phong quận cũng đã bị diệt tộc.
Cừu của Đinh Hào, cứ vậy mà được báo, trên người không còn áp lực, tinh thần cũng tốt hơn không ít.
- Chủ nhân, người của Mật Điệp tư tới, là vị… Sơn Kê lần trước.
Sơn Kê lại tới nữa?
Đúng, Sơn Kê huynh lại tới nữa.
Trịnh Phàm vốn cho là Mật Điệp tư muốn thúc hắn điều binh đi làm việc, nhưng hiện Càn quốc đã bỏ qua các bảo trại, vườn không nhà trống, dù hắn muốn đánh, cũng không có chỗ để đánh.
Hôm trước, Hứa Văn Tổ tụ binh lại, tình nguyện mất mặt cũng không tùy tiện tìm một chỗ đánh.
Có điều, lần này khác trước, sau khi thấy mặt, Sơn Kê đã trực tiếp mở miệng nói:
- Trịnh đại nhân, hầu gia mời.
…
Trang 153# 1