Chương 304: Đầu Của Phúc Vương
Bếp bùn nho nhỏ, trên có một khối sắt, bôi dầu, có một chút đường đỏ, đã chảy thành nước màu.
Trấn Bắc hầu ngồi bên bếp bùn, dùng một thanh đoản đao cắt cắt mấy miếng bánh gạo, đặt trên tấm sắt, bắt đầu lật.
Chỉ một chốc, mùi thơm đã truyền ra.
Điền Vô Kính ngồi trên ghế đối diện, trong tay cầm một quyển sách, yên lặng nhìn.
Đại Yến, một nam một bắc, hai vị hầu gia, ngồi quanh một cái bếp.
- Được rồi, ăn một miếng chứ? Bánh gạo của Tiết thúc rất ngon.
Trấn Bắc hầu hào phóng chỉ bánh gạo trên bếp.
Điền Vô Kính lắc đầu một cái, hắn không thích đồ ngọt.
- Ai, cuộc sống gia đình tạm ổn.
Lý Lương Đình tự cầm một miếng bánh, đặt bên miệng, không chút để ý nhiệt độ còn nóng, cắn một miếng lớn, sau đó vừa run miệng vừa nghiền ngẫm.
Bên cạnh, Thanh Sương cầm một chén nước đưa tới.
Lý Lương Đình tiếp lấy, uống một ngụm lớn.
- Hít…
Trấn Bắc hầu vừa ăn vừa hít hà, say sưa ngon lành.
- Ta nói, công báo Càn quốc viết gì?
Công báo, đương nhiên không phải báo chí, nó chỉ là chỉ dụ, tấu chương, tình báo… được viết, đồng thời phát xuống cho quan viên có cấp bậc nhất định xem, có chút tương tự với nội tham của hậu thế.
Cái này, kỳ thực có thể tính là cơ mật quốc gia, từ trong đó, có thể biết được rất nhiều định hướng.
Đương nhiên, với Mật Điệp tư mà nói, muốn lấy một phần cũng không khó gì.
- Tây Sơn doanh của Tây quân đã lên phía bắc, đại Chung tướng công cùng tiểu Chung tướng công phân gia rồi.
- Ha, thói quen từ lâu của Càn quốc, không thay đổi được.
Lý Lương Đình cấp đao, lại xiên một miếng bánh, miếng bánh này nướng có chút già, nhưng càng giòn:
- Hồi trước, khi đó ngươi còn nhỏ, Càn quốc từng có một vị Thứ Diện tướng công.
- Ta biết.
- Ngươi biết cái đếch gì, lúc đó ngươi còn chưa lĩnh binh.
Điền Vô Kính không tranh luận, cũng chẳng muốn tranh luận.
- Thổ ty phản loạn, trong mắt ngươi có thể không được tính là cía gì, nếu không phải đám thổ ty kia dựa vào địa lợi, quân đội Càn quốc bình thường cũng đã sớm có thể bình định.
Tiểu tử họ Trịnh kia, không phải đi một vòng đã chém được mấy ngàn đầu Thổ binh về báo công rồi sao?
Lúc ấy, cha ta còn ở đây, tiên hoàng vẫn còn, vì vị Thứ Diện tướng công này, hai lão gia hỏa này gấp tới bốc hỏa, ha ha.
Lý Lương Đình cắn một miếng bánh, vừa nghiền ngẫm vừa tiếp tục nói:
- Xem người trước xem tướng, bình phản loạn Thổ ty, chỉ là bước thứ nhất, vị Thứ Diện tướng công này sao có thể tạo áp lực cho hai vị lão gia tử lớn như vậy?
Bởi lúc đó, Vũ nhân Càn quốc, vì hắn mà được ngẩng đầu.
Con mẹ nó, Càn quốc kia mẹ nó lớn, cũng mẹ nó giàu!
Sổ sách Càn quốc hàng năm chi nuôi tám mươi vạn quân Tam Biên cùng tám mươi vạn cấm quân, đây là chưa tính Tây quân, Tổ Gia quân của phía đông nam duyên hải.
Nếu thực để Vũ nhân Càn quốc đạt thành tựu, Đại Yến ta muốn xuôi nam, nghĩ cũng khó.”
Điền Vô Kính thu sách trong tay, bình tĩnh nói:
- Triệu gia trị quốc bất chính, lấy văn ức võ, vón là quốc sách.
Nói xong, Điền Vô Kính lại nói:
- Trên đời này, từ cổ chí kim, cũng chỉ có Bệ hạ của chúng ta, dám đem quân quyền hoàn toàn giao cho thủ hạ dưới trướng.
- Tiểu tử họ Trịnh kia có một câu nói rất hay, chính là đồ ăn trong nhà quá ít, các huynh đệ đánh nhau vỡ đầu, kỳ thực ăn cũng không đủ no, chẳng bằng ra ngoài đoạt đồ ăn.
- Tên này, đúng là dám nói.
- Tên hoạn hàng Ngụy Trung Hà kia cũng thưởng thức hắn.
- Từ nãy tới giờ, ngươi nhắc tới hắn mấy lần rồi?
Lý Lương Đình ném đoản đao về trước, lưỡi đao cắm vào sàn nhà, dùng tay trái lau miệng không chút hình tượng:
- Ý của ta chính là, mẹ nó lúc trước lão tử muốn hứn, ngươi lại không chịu nhường, được rồi, người đã cho ngươi, mẹ nó tới giờ ngươi vẫn chỉ để hắn trong bảo trại kia.
- Không phải đã có Hứa Văn Tổ là người của ngươi sao?
- Hứa Văn Tổ, là người có tài.
- Ta biết.
- Nhưng tiểu tử họ Trịnh kia, cứ ném ở đó, quá đáng tiếc. Đại Yến ta không thể so với Càn quốc, Càn quốc đông người, thường thường xuất hiện nhân tài.
- Hồi trước, thiếu tướng chủ Chung gia, suất lĩnh ba ngàn Tây quân vòng qua một vòng Ngân Lãng quận.
- Ta biết.
- Hắn có thể giấu giếm được Hứa Văn Tổ, nhưng không gạt được ta, nếu lúc đó hắn xuất binh đánh chặn, đợi binh mã các quân trại khác đuổi tới, đã có thể lưu được chi Càn kỵ kia.
- Ha ha, ý ngươi là, hắn tránh chiến bảo tồn thực lực?
Điền Vô Kính không lên tiếng, bởi biết rõ còn nữa.
Lý Lương Đình lại lắc đầu một cái:
- Vô Kính a, ngươi không quản lý việc nhà, không biết củi gạo quý, ngươi, mười năm trước Bệ hạ đã giao Tĩnh Nam quân cho ngươi, tài sản này là có sẵn chuyển tới.
Ngươi không trải qua quá trình lập nghiệp gian khổ, một số lúc, đánh trận cũng như buôn bán vậy, có nguy hiểm, cũng có lợi nhuận, việc thuần túy đi ra làm gậy cho người ta, không đánh cũng được.”
- Lời này xuất phát từ miệng Trấn Bắc hầu ngươi, khiến ta rất bất ngờ.
- Ngươi nghĩ, ba mươi vạn Trấn Bắc quân nhà ta từ đâu mà tới? Mấy chục năm nay, hơn nửa thuế phú Đại Yến đều cung cấp cho Trấn Bắc quân.
Nhưng nói thật đi, ba mươi vạn thiết kỵ, gia sản này, thủ cũng thực khó, cho nên ta hiểu tiểu tử kia, dù sao người mất mặt cũng không phải là hắn, ai to người đó nhận, hắn không cần đi liều mạng.
- Vì thế nên cô nương nhà ngươi mới nghĩ ra kế dùng tính mệnh hai ngàn dân phu làm mồi.
- Ha, đúng là không sợ ngươi chê cười, đây là gia phong, thế nào!
Điền Vô Kính không muốn nói thêm.
- Ta nói, muốn đánh trận, thì kéo tiểu tử này một chút, nếu thực không được, ngươi cũng không cần, vậy chuyển cho ta đi?
- Lần này khai chiến, nhất định phải chết người, ý của Bệ hạ cũng rất rõ, trận này, do ta chỉ huy.
- Lão tử không tranh quyền chỉ huy với ngươi, chỉ cần có thể để Trấn Bắc quân của lão tử đi đánh đám Càn nhân kia, ngươi để lão tử làm đao cho ngươi cũng được.
- Hắn, nếu muốn bảo tồn thực lực, vậy cứ để hắn ở đó bảo tồn thực lực đi.
- Ha, ta nói Vô Kính a, ngươi quá tàn nhẫn, người là ngươi muốn lưu lại, người, sao tránh khỏi mắc sai lầm? Ngươi lại trực tiếp một chưởng đập chết người ta, như vậy là ý gì?
Ngươi hẳn hiểu, nếu không tham gia trận này, tiểu tử kia có muốn nổi lên nữa, quá khó.”
- Đường, là do hắn chọn.
- Ách, không thể cứu vãn sao? Tiểu tử này là kẻ cơ trí, hắn hiểu lúc nào nên dốc sức, dốc vốn liếng.
Ít nhất, trong số đầu lĩnh hiện tại, hắn là người có chiến công nhiều nhất, cũng biết đánh nhất, nếu ngươi không mang theo hắn, chẳng phải sẽ làm lạnh tâm các đầu lĩnh?”
- Hơn hai ngàn lang Thổ binh, trong mắt ta, không tính là cái gì.
- Ô a, ngươi còn muốn hắn lập công thế nào nữa? Đi chém một tên Vương gia Càn quốc về cho ngươi?
Điền Vô Kính nghe vậy, tựa như có chút suy tư, nói:
- Có thể.
…
Trang 153# 2